QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Chuyện này lão Tam chịu trách nhiệm tuyên truyền, ta chịu trách nhiệm

tiếp đãi, Hứa Thanh ngươi coi như là tiền đặt cược là được, ngươi bốn, hai ta

ba."

Đội trưởng nhanh chóng mở miệng.

"Không sai, ta đi tuyên truyền, nói Hứa Thanh cũng muốn thách thức thiên

kiêu của liên minh." Tam sư huynh cười tủm tỉm, nhẹ giọng mở miệng.

"Đúng đó, nói lần này hắn không phải thách thức toàn bộ, mà chỉ chọn lựa

mấy người, tiến hành cuộc chiến sinh tử!" Đội trưởng lấy một quả táo ra, cắn

một miếng.

"Danh sách cụ thể còn chưa quyết định, ta đang cân nhắc xem phải thách

thức ai."

Sau khi Hứa Thanh suy nghĩ một chút liền mở miệng, ba người nhìn nhau

một cái.

Đội trưởng cười nhạt và vẻ mặt Tam sư huynh ôn hòa, còn ánh mắt Hứa

Thanh bình tĩnh.

"Quyết định như vậy đi, những người kia của liên minh đều không phải là

người ngu, hễ có chút đầu óc cũng sẽ nghĩ tới việc tặng chút đồ vật để vượt qua

sóng gió." Đội trưởng ho khan một tiếng, nhìn chung quanh một chút.

"Hai ngươi cứ tiếp tục, ta đi dạo qua tiên trì khác một chút, nơi đây quá ít nữ

đệ tử." Nói xong đội trưởng liền đứng dậy rời khỏi, Tam sư huynh cũng duỗi

lưng một cái và chào hỏi một tiếng với Hứa Thanh, sau đó với vẻ mặt điềm đạm

dần tiến tới gần những đệ tử của các tông khác ở trong này, bộ dáng cả người

lẫn vật vô hại.

Hứa Thanh không để ý tới, nhắm mắt lại lặng lẽ thổ nạp.

Nhưng rất nhanh Hứa Thanh bỗng mở mắt ra, nhìn qua một người nữ đệ tử

với sắc mặt ửng đỏ của liên minh đang nhích lại gần mình, sau khi tới gần liền

cẩn thận ngồi xuống.

Về phần Tam sư huynh, Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua, phát hiện gã và một

đám đệ tử liên minh đang cười cười nói nói, bộ dáng rất là hòa thuận.

Hứa Thanh trầm mặc, bởi vì linh khí của tiên trì rất đậm, cho nên hắn đã tản

ra một chút ngụy trang của mình.

Mặc dù không hoàn toàn tản ra, nhưng trừ phi là người quen thuộc, nếu

không rất khó có thể dùng mắt nhận ra, nhưng cho dù chỉ để lộ ra một bộ phận

thì dung nhan của hắn vẫn hiện ra một vẻ đẹp rất yêu dị, cực kỳ tuấn mỹ.

Sau khi suy tư một phen, Hứa Thanh vẫn tiếp tục nhắm mắt đả tọa, nhưng

không lâu về sau hắn lại mở mắt ra.

Chung quanh hắn lại có ba người nữ đệ tử nữa tới, cả đám ngồi ở chung

quanh hắn và xì xào bàn tán với nhau, giống như đang thảo luận về tướng mạo

của hắn, thậm chí còn có một nữ đệ tử gan lớn, sau khi chú ý thấy Hứa Thanh

mở mắt liền khẽ cười một tiếng.

"Vị sư đệ này, ngươi là người của tông nào vậy, ta thấy ngươi hơi lạ mặt à

nha."

Hứa Thanh không nói chuyện, lại nhắm nghiền hai mắt.

Thời gian trôi qua, một lúc lâu sau đội trưởng cầm theo quả táo ngâm nga

khúc hát từ đằng xa trở về, y cảm thấy đi tiên trì khác cũng không có ý nghĩa,

nữ đệ tử càng ngày càng ít, vì vậy liền trở về nơi này tìm Hứa Thanh và lão

Tam.

Nhưng khi đi tới gần tiên trì, sau khi thấy rõ tình huống nơi đây thì đôi mắt

đội trưởng chợt trợn to, cả ngươi đơ ra và quả táo trong miệng cũng quên ăn,

ngơ ngác nhìn cái tiên trì trước khi rời đi vốn còn rất vắng vẻ.

Nhưng khi y trở lại nơi này đã trở nên đông đảo tu sĩ, mà hơn phân nửa đều

là nữ đệ tử.

Lão Tam ngồi một bên của tiên trì, trái ôm phải ấp đang nhỏ giọng nói

chuyện cùng 3-5 người nữ đệ tử, thi thoảng lại khiến cho những nữ đệ tử kia

phát ra tiếng cười.

Mà một bên khác bóng dáng Hứa Thanh ở trong góc cũ đã biến mất, vị trí

bốn phía lúc trước hắn ngồi đều là nữ tu.

Một màn này khiến cho đội trưởng thở dài, lúc này coi như y đã biết vì sao

những tiên trì khác ít nữ đệ tử rồi, thế nên không phục, đi nhanh vài bước cũng

xông xuống dưới tiên trì.

Nhưng người ở đây quá nhiều, đội trưởng đang muốn đi vào thì có một nữ

đệ tử khuôn mặt hơi tròn bất mãn ngẩng đầu, nhìn y một cái.

"Nơi đây hết chỗ rồi, ngươi là một đại nam nhân còn tới đây làm gì, đi tới

tiên trì khác không được sao?"

Mắt thấy đại sư huynh bị quở trách, lão Tam nở nụ cười vỗ vỗ người nữ đệ

tử bên cạnh, đứng dậy rời khỏi tiên trì, lôi kéo đội trưởng vẻ mặt phiền muộn

rời khỏi.

"Tình huống như thế nào, lão Tứ đâu rồi?" Đội trưởng quay lại nhìn về tiên

trì.

"Lão Tứ đã sớm rời đi, về phần tình huống nơi đây như thế nào, đại sư

huynh ngươi còn không đoán ra sao!"

"Đúng là hồng nhan họa thủy." Đội trưởng lần nữa thở dài.

Mà lúc này Hứa Thanh đã về tới chỗ ở của mình rồi, hắn đang khoanh chân

đả tọa, linh khí trong cơ thể rất nồng đậm. Không thể không nói, nước của Uẩn

Tiên Cổ Hà đúng là rất kỳ dị, Hứa Thanh cảm thấy nếu như tu hành lâu dài ở

trong đó, coi như là trên người dị chất nhiều hơn nữa cũng sẽ từ từ càng ngày

càng ít.

Mặc dù không thể nào tiêu tan sạch hết, sẽ lại từ từ sinh sôi, nhưng nếu

trường kỳ tu hành trong đó, có thể khiến cho dị chất trong cơ thể trở nên cực kỳ

bé nhỏ.

"Khó trách liên minh mở ra pháp bảo Cấm Kỵ để tiêu diệt Thiểu Ti tông,

phá hủy con đập bên trên, giải phóng nhánh sông Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà." Hứa

Thanh ngẩng đầu, nhìn về phía đông xa xa.

Nơi đó là khu vực của Thái Ti Tiên Môn, cũng là nơi Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà

chảy vào cùng chảy ra, có ba thành khúc sông của Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà nằm ở

trong phạm vi của Thái Ti Tiên Môn.

Có thể tưởng tượng, Thái Ti Tiên Môn có được cái vị trí này, tự nhiên là

người thu lợi lớn nhất.

Hứa Thanh nhắm mắt, tiếp tục đả tọa.

Qua một đêm.

Khi sáng sớm ngày thứ hai đến, đoàn thương thảo của Thất Huyết Đồng

cũng bắt đầu chính thức tiếp xúc với Liên Minh Thất Tông, cả hai thương nghị

lựa chọn địa điểm sáp nhập và tất cả tình huống chi tiết khi di chuyển.

Việc này liên quan đến cả một thượng tông nhập vào, cho nên đã định trước

là không thể nào kết thúc nhanh chóng được, các vấn đề bên trong đều cực kỳ

pha tạp, như trận pháp tiếp dẫn, như tiếp nhận thương mại, cùng với cải biến

pháp tắc và điều lệ....

Hứa Thanh với tư cách là người tham gia dự thính, nhưng sau khi tham dự

một nửa hắn liền cảm thấy nhàm chán, dứt khoát trở về chỗ ở tiếp tục tu hành,

hắn đã hoàn toàn dung nhập chiếc mệnh đăng bảy màu vào trong cơ thể, mà sau

khi hoàn toàn nắm giữ chiếc mệnh đăng này, Hứa Thanh liền phát hiện một cái

biến hóa rất thú vị.

Đó là sau khi có hai cái mệnh đăng, chúng nó liền có sự gia trì cho nhau!

Điểm này khiến cho Hứa Thanh nổi lên hứng thú rất lớn, cho nên lại càng

đặt thêm nhiều tinh lực hơn ở trên điều này, cẩn thận thăm dò và thử nghiệm.

Mà cũng không ít điện hạ lựa chọn không đi dự thính giống hắn, phần lớn

cũng chỉ lộ mặt sau đó liền tìm một lý do chạy đi, bắt đầu phần thách thức của

riêng mình.

Rất nhanh, đệ tử các tông trong liên minh cũng trở nên oanh động.

Điện hạ các phong của Thất Huyết Đồng cực kỳ phách lối khiêu chiến bọn

họ, thanh thế to lớn, nhất là đệ nhất phong, lấy Nhị điện hạ làm đại biểu, đi

thẳng đến Lăng Vân kiếm tông.

Các phong khác cũng đều là như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, cao tầng

đang thương nghị chi tiết, còn đệ tử thì chiến ý ngập trời, khiến cho bên trong

liên minh liên tiếp dấy lên các loại nghị luận, ảnh hưởng càng lúc càng lớn.

Bình luận

Truyện đang đọc