QUANG ÂM CHI NGOẠI

Vừa rồi thấy đã tàm tạm, hắn không muốn làm lớn chuyện này, cho nên

đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng đại lão lão đến, khiến hắn nảy sinh rất nhiều

suy nghĩ đối với Hứa Thanh.

Mạnh Vân Bạch và Hoàng Khôn cũng kinh hãi, nhìn về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh thầm thở dài, hắn ít nhiều đã đoán được đáp án, thực ra lúc

Mạnh Vân Bạch giới thiệu Hồng Trần lâu bái Thần, Hứa Thanh đã hiểu rõ trong

lòng, nhưng nơi này dù sao cũng là Hoàng Đô của Nhân tộc.

Theo sự hiểu biết của hắn đối với Xích Mẫu thì bái Thần và Thần giáng là

khác nhau.

Ngoài ra, đối với Tinh Viêm thượng thần, sau khi cùng trải qua chuyện Tế

Nguyệt, Hứa Thanh biết trong thời gian ngắn bọn họ không phải kẻ địch, sau

này thì không nói được.

Đây cũng là nguyên nhân Hứa Thanh vẫn lựa chọn tới nơi này.

Lúc này vậy mà bị phát hiện rồi, sau khi trầm ngâm, Hứa Thanh nhìn đại lão

lão chắp tay, đồng ý đi.

Cứ như vậy, Hứa Thanh và đại lão lão kia rời đi dưới ánh mắt của mọi người

ở đây, cả Lăng Dao cũng rời đi cùng.

Sau khi Hứa Thanh đi, mọi người có suy nghĩ khác nhau, tới tấp rời đi. Bọn

họ sẽ lập tức cho trong nhà biết chuyện hôm nay, có thể tưởng tượng thế lực các

nơi tiếp theo sẽ càng đánh giá trọng hơn đối với Hứa Thanh.

Đế tử họ Bành kia cũng như có điều suy nghĩ, nhìn Truyền Tống trận Hứa

Thanh rời đi, trong mắt hiện ra ánh sáng kỳ dị.

Mạnh Vân Bạch thì híp mắt, hắn vốn tưởng bản thân đã rất hiểu về tình báo

của Hứa Thanh, nhưng bây giờ xem ra điều hắn biết chẳng qua chỉ là chuyện

trên mặt nước.

Dưới mặt nước, Hứa Thanh còn có nhiều thế lực hơn.

“Thú vị…”

Manh Vân Bạch cười, rồi cũng rời đi.

Cùng lúc này, Hứa Thanh đi theo đại lão lão, truyền tống ra khỏi động tiên

tiên trì, sau đó lúc xuất hiện đã là ngoài từ đường chỗ sâu trong Hồng Trần lâu.

Ở đây, đại lão lão cung kính bái về phía từ đường một cái, lùi sau mấy bước,

ra hiệu cho Hứa Thanh đi vào một mình.

Nhìn cửa lớn từ đường, Hứa Thanh hít sâu một hơi, tiến lên khẽ đẩy, cửa lớn

từ từ mở ra, ánh sáng màu hồng phấn tỏa ra từ bên trong, bao phủ bóng dáng

của Hứa Thanh. Hứa Thanh cũng nhìn thấy Hồ Ly Bùn được cung phụng trong

điện thờ của từ đường.

Nhìn Hồ Ly Bùn, Hứa Thanh chắp tay bái.

“Bái kiến thượng thần.”

Tiếng cười vui vẻ vang vọng trong từ đường này.

“Đệ đệ thối, lúc ngươi ở Tế Nguyệt thận trọng như vậy, không ngờ sẽ đến

nơi này. Đây là nơi nào, ta có thể không biết sao, cũng may ta thức tỉnh kịp lúc,

nếu không ngươi đã bị đám lẳng lơ kia nuốt mất rồi. ”

Hứa Thanh im lặng.

“Đệ đệ thối, thấy ta có ngạc nhiên không, bất ngờ không?”

Hứa Thanh lắc đầu.

“Không bất ngờ, vừa rồi thượng thần không phải ngồi ở bên cạnh ta à.”

Trên người Hồ Ly Bùn lấp lánh ánh sáng, hai mắt mở ra, thích thú nhìn Hứa

Thanh.

“Cảm giác của đệ đệ thối được đấy, vậy mà đã nhận ra một sợi thần thức ta

gửi trên người Lăng Dao. Ngươi cảm thấy Lăng Dao kia thế nào, nàng là Thần

nữ ta đích thân lựa chọn, trong Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, ta còn có một

Thần nữ, để sau này ta bảo nàng tới chơi với ngươi.”

“Nếu ngươi thích, ta có thể cho phép ngươi chia nguyên dương của ta cho

các nàng một giọt.”

Hứa Thanh đã quen lời nói trêu chọc của Hồ Ly Bùn, hắn không hề lay

động, khách sáo hỏi một câu:

“Thượng thần gọi ta, chắc có chuyện khác đúng không?”

Mí mắt Hồ Ly Bùn trợn ngược, lộ ra dáng vẻ chơi không vui.

“Biểu cảm này của ngươi…”

“Nếu không phải Chấp Kiếm Đại Đế của Nhân tộc các ngươi trấn áp thành

này, ta rất không dễ dàng đến đây lại bị hắn chém một kiếm, bây giờ ta đã lấy

nguyên dương của đệ đệ thối như ngươi.”

“Bỏ đi bỏ đi, thời gian cấp bách, ta không thức tỉnh được bao lâu, chắc lát

nữa Chấp Kiếm Đại Đế của Nhân tộc các ngươi sẽ nhận ra. Hôm nay ta gọi

ngươi tới, là muốn nhắc nhở ngươi một chuyện.”

“Nhân Hoàng của các ngươi… đang làm một chuyện lớn mà từ trước đến

nay Hoàng giả Nhân tộc chưa từng làm!”

Đôi mắt Hứa Thanh ngưng lại.

Hồ Ly Bùn cười, không nói ra cụ thể, ngẩng đầu nhìn về phía xa.

“Còn nữa, ngươi phải cẩn thận quốc sư của Nhân tộc các ngươi… Người

này, rất nguy hiểm, rất nguy hiểm.”

Lời cuối cùng, tiếng nói của Hồ Ly Bùn toát lên vẻ nghiêm túc.

“Hắn còn khác giống ngươi đấy…”

Nghe đến đây, Hứa Thanh ngẩng phắt đầu lên, đang định nói, nhưng ngay

sau đó một thần niệm khủng bố tản ra từ pho tượng Chấp Kiếm Đại Đế của

Hoàng Đô, bao phủ nơi này.

Hồ Ly Bùn hừ lạnh, không phục lắm, nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt lại,

khôi phục thành bùn đá, đồng thời tỏa ra lực lượng dịu dàng, đưa Hứa Thanh ra

khỏi từ đường.

Lúc lâu sau, thần niệm mới tản đi.

Đại lão lão ngoài từ đường ý tứ sâu xa nhìn Hứa Thanh.

Là tôi tớ của thượng thần, nàng biết rất rõ tượng của Thần Linh đều tồn tại ở

mỗi một Hồng Trần lâu, nhưng cũng chỉ là tượng thôi, rất ít khi xuất hiện

chuyện khôi phục như hôm nay.

Nhất là chỉ khôi phục vì một người.

Nhưng nàng rất rõ ràng việc liên quan tới Thần Linh, rất nhiều chuyện nàng

không biết càng tốt hơn là biết, cho nên nàng khẽ cúi đầu, khách sáo đưa Hứa

Thanh ra khỏi Hồng Trần lâu.

Hứa Thanh im lặng cả đường, mãi đến lúc ra ngoài, hắn mới quay đầu nhìn

Hồng Trần lâu, quay người bước vào trong đêm đen.

Giờ phút này, sắc trời đã là canh ba, bầu trời đêm của Đô thành đen như

mực, màn trời không thấy ngôi sao, bị đám mây dày cộp che phủ, thi thoảng còn

có tiếng sấm sét ngột ngạt truyền ra.

Đèn đuốc trong thành coi như sáng sủa, nhưng cũng không phải mỗi con

đường đều như vậy. Người đi lại trong đêm rất ít, đa số đều là một số người trở

về vào ban đêm, có đi đơn độc, có đi thành nhóm ba, năm người.

Có lẽ là vì sấm sét, sự ẩm ướt bao phủ giữa trời đất, người đi lại bước chân

vội vã.

Lúc này gió cũng đang nổi lên, mang sự lạnh lẽo, thổi qua mặt đất, thổi qua

mái nhà, phát ra tiếng vù vù, rơi trên mặt Hứa Thanh.

Nháy mắt phả vào mặt, thời tiết giống như đã thay đổi.

“Mùa thu đến rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc