QUANG ÂM CHI NGOẠI

Lão giả áo bào trắng không trả lời vấn đề này của đại hán, lão hất tay áo lên,

khí lạnh lại lập tức cuốn đến, thân hình đại hán kia lại hóa thành băng điêu,

chìm vào dưới hồ.

Làm xong những thứ này, lão giả áo bào trắng đứng ở nơi đó ngẩn người

một lát, thân thể tương tự chìm vào bên trong hồ.

Lúc xuất hiện, đã thình lình đến nơi trước tòa băng điêu Hứa Thanh.

Ngóng nhìn băng điêu trước mắt, lão giả áo bào trắng lần nữa trầm mặc, một

lát sau lão giơ tay lên, điểm vào mi tâm Hứa Thanh.

Dưới một điểm này, băng điêu nhanh chóng hòa tan, trở thành sương mù tứ

tán ra, thân thể Hứa Thanh trong đó chấn động, ý thức thức tỉnh.

"Gặp qua tiền bối."

Hứa Thanh không có quá nhiều ngoài ý muốn, bất kể đối phương lý giải

hành vi của hắn trong khoảng thời gian này như thế nào, cũng đều không trọng

yếu, quan trọng là... Hắn dùng hành động nói cho đối phương biết, hết thảy cử

động lúc trước của mình, thật ra đều là khâu luyện chế Giải Chú đan.

Cái ánh mắt lúc cuối cùng, để cho đan dược xuất hiện tình huống gần như

thăng hoa kia, liền đủ để giải thích hết thảy.

Lão giả áo bào trắng ngóng nhìn Hứa Thanh, trong thần sắc mang theo kỳ

dị, hồi lâu âm thanh trầm thấp vang vọng trong mảnh hư vô này.

"Từ xưa đến nay, có tổng cộng bảy mươi chín vị tham gia khảo hạch thông

qua cửa thứ nhất, mà trong một kỷ nguyên này thì không nhiều lắm, chỉ có ba

vị."

"Hôm nay ngươi, là vị thứ tư."

"Nhưng người trước ngươi, bọn họ mặc dù cũng phát hạ chí nguyện phù hợp

và biểu hiện có tư cách hoàn thành, vả lại về sau cũng đích xác là hoàn thành,

nhưng bọn họ cũng không phải là chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện, đều là khế

ước thứ đẳng."

"Bởi vì trên thực tế, thông qua được cửa ải này vẫn không có cách nào trở

thành chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện... Một hồi ngươi đi vào liền biết rõ

nguyên nhân."

"Ngươi chỉ có thời gian nửa năm, nếu như trong vòng nửa năm không cách

nào hoàn thành, cũng chỉ có thể ký kết khế ước thứ đẳng."

Lão giả áo bào trắng nhìn qua Hứa Thanh, giơ một ngón tay chỉ vào hồ

nước, hồ nước lập tức bốc lên, một tòa thạch môn cực lớn tràn đầy cảm giác

hoang cổ, ầm ầm nổi lên từ bên trong.

Thạch môn này cao ngàn trượng, tràn đầy tang thương, mang theo dấu vết

năm tháng trôi qua, dường như là tới từ Viễn Cổ, xuất hiện ở nơi đây.

Nó không cần đẩy ra, bởi vì ở bên trong có một đạo khe hở đủ cho người đi

vào.

Xuyên thấu qua khe hở, Hứa Thanh lờ mờ nhìn thấy, hình như bên trong tồn

tại một tòa cung điện.

Hứa Thanh có chút do dự, lời nói của lão giả áo bào trắng để cho hắn nghĩ

tới đội trưởng, vì vậy chắp tay với lão giả.

"Tiền bối, người thí luyện giả cùng nhau đến với vãn bối, y có thông qua

được hay không?"

"Chí nguyện của y lớn đến mức nực cười, đã gieo gió gặt bão."

Lão giả áo bào trắng nhàn nhạt mở miệng, nhấc chân đạp mạnh xuống dưới,

mặt nước lập tức nổi gợn sóng, lộ ra hơn mười tòa băng điêu trong chỗ sâu.

Hứa Thanh cúi đầu nhìn lại, phát hiện bên trong đã nhiều thêm một cái,

chính là đại sư huynh.

Đội trưởng bảo trì thái độ cười to, cảm giác cuồng vọng vô cùng rõ ràng.

Hứa Thanh nhíu mày, cái này có chút không giống cùng dự liệu của hắn, vì

vậy trầm ngâm trong lòng, nghĩ tới những lời đội trưởng nói trước khi thí luyện.

Kết hợp với nhận thức với đại sư huynh, Hứa Thanh cảm thấy chuyện này

tám chín phần mười là đội trưởng cố ý, y cố tình muốn bị đóng băng.

"Nếu như cuối cùng ngươi có thể thông qua, trở thành chủ nhân của Nghịch

Nguyệt Điện, ngươi sẽ có quyền hạn đặc xá hết thảy người bị phong ấn ở nơi

đây."

"Hiện giờ, vào đi thôi."

Trong mắt lão giả áo bào trắng như có thâm ý liếc nhìn Hứa Thanh, thân thể

chậm rãi chìm vào hồ nước, không thấy tung tích.

Rất nhanh, nơi đây cũng chỉ còn lại có một mình Hứa Thanh cùng với thạch

môn khổng lồ.

Hứa Thanh đứng trước thạch môn, thở sâu một cái sau đó không chần chừ

nữa, cất bước về phía trước, đi vào khe hở thạch môn giống như hạp cốc này.

Càng đi càng xa.

Cũng càng lúc càng gần cung điện trong đó.

Cho đến khi một mảnh ánh sáng chiếu vào trước mắt Hứa Thanh, tràn ngập

thế giới của hắn.

Cùng lúc đó bên trong Nghịch Nguyệt Điện, tái khởi xôn xao.

Mấy canh giờ trước, thần miếu cao nhất trong Nghịch Nguyệt Điện lập lòe

đã hấp dẫn không ít tu sĩ chú ý, ngay cả Phó điện chủ cũng đã đến hai vị.

Mà bây giờ trôi qua mấy thời thần, theo tin tức truyền ra thì tu sĩ trở về

Nghịch Nguyệt Điện chứng kiến một màn này cũng càng lúc càng nhiều.

Tiếng nghị luận cũng truyền ra liên tiếp.

Thả mắt nhìn đi, đầy trời đều là tượng thần, bên trong còn có một chút càng

là tùy tùng của Đan Cửu đại sư, mặc dù bọn họ không biết được người khiến

cho hết thảy mọi thứ đang xảy ra hiện giờ, lại chính là do vị đại sư khiến cho

bọn họ cuồng nhiệt, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc bọn họ ở ngay

lúc này tiếp tục tuyên dương danh tiếng của Đan Cửu đại sư.

Đại biểu trong đó, chính là gã hàng xóm của Hứa Thanh, pho tượng người

này là một đại hán để hở ngực, dẫn dắt hơn ngàn tùy tùng trung thành của Đan

Cửu đại sư, phân tán trong đám người để ca tụng Đan Cửu đại sư.

Mà đang ở thời điểm Nghịch Nguyệt Điện náo nhiệt khó được như thế, cung

điện trên bầu trời cao nhất đột nhiên ầm ầm chấn động, lập lòe tia sáng vạn

trượng, ánh sáng rực rỡ tràn ngập bát phương.

Càng có cảm giác thần thánh bốc lên ở bên trong.

Một màn này, liền lập tức đưa tới vạn chúng nhìn chăm chú.

"Thành công?"

"Chẳng lẽ..... Nghịch Nguyệt Điện sẽ xuất hiện Điện chủ!!"

"Quá đột nhiên....."

Âm thanh xôn xao bộc phát từ trong miệng mọi người trên thân núi Nghịch

Nguyệt Điện, đồng thời cũng có cảm giác chờ mong không ngừng bốc lên ở nơi

đây.

Thả mắt nhìn đi, tượng thần đầy trời đều ngóng nhìn cửa lớn của tòa thần

điện cao nhất, chờ đợi chỗ đó mở ra.

Chỉ là thời gian cứ trôi, qua một nén nhang mà tia sáng trên tòa thần miếu

chí cao vẫn lập lòe như trước, nhưng cửa lớn vẫn đóng chặt như cũ, không có ai

đi ra.

Một màn như thế, khiến cho thần sắc của rất nhiều lão nhân Nghịch Nguyệt

Điện ảm đạm xuống.

"Chẳng lẽ cái truyền thuyết kia về Nghịch Nguyệt Điện, là sự thật....."

Bình luận

Truyện đang đọc