QUANG ÂM CHI NGOẠI

Vẻ mặt Trương Tam lập tức đờ đẫn, một lúc lâu sau hắn lặng lẽ nhặt túi

thuốc lá trên mặt đất, theo bản năng hít một ngụm, thậm chí dùng sức quá mức,

một ít hỏa tinh bay ra trên người.

Mà sắc mặt cũng nhanh chóng đỏ thẫm, trong mắt tràn ngập tơ máu, hô hấp

vô cùng dồn dập, âm thanh cũng khàn khàn, mang theo kiên định truyền ra lời

nói.

“Đủ rồi!”

"Hứa Thanh, ta nhất định sẽ thiết kế cho ngươi một đại dực trước giờ chưa

từng có, sau đó dùng lông vũ này làm khu động, ta tin chiếc hạm đại dực này

nhất định..."

Hứa Thanh chần chờ, vẫn là nên cắt ngang lời nói của hắn.

"Trương Tam sư huynh, ý của ta là ngươi dựa theo khí tức của lông vũ này

để thiết kế đại dực, còn về nguồn động lực... không phải là lông vũ này."

Trương Tam mờ mịt, nhìn lấy Hứa Thanh, lại nhìn lông vũ, sau đó hắn nghĩ

đến phong cách của đội trưởng… sau đó nữa, hiểu rồi.

Mà hiểu rồi lại khiến hắn gần như hóa đá, thậm chí Hứa Thanh rời đi cũng

chưa hồi phục lại.

Cho đến rất lâu sau, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, ý thức được đáp án trước

đó dưới đáy lòng mình, run rẩy vô tận.

"Lông vũ không xứng là nguồn động lực, chứng tỏ bọn họ có rất nhiều, hơn

nữa huyết nhục của Thần Linh nếu như có một chút thì cách đạt được sẽ càng

nhiều, nhưng nếu có số lượng lớn..."

"Bọn họ, chẳng lẽ đã giết Thần!"

Trương Tam giật mình, lập tức đè nén ý niệm này xuống, hắn rất rõ, có

những chuyện bản thân có thể biết, mà có những chuyện biết cũng là không

biết!

Giờ phút này sắc trời tối dần, Hứa Thanh rời khỏi chỗ của Trương Tam, đi

trên đường phố quận đô, hắn không cố ý che giấu khí tức, nhưng dao động trên

người khiến cho trong mắt phàm tục không cách nào hình thành bóng dáng của

hắn.

Đi bộ trong đám đông, cảm nhận sự nhộn nhịp của nơi này, trái tim Hứa

Thanh rất bình tĩnh.

Hắn nhìn thấy tu sĩ, nhìn thấy người chấp kiếm, nhìn thấy phàm tục, thậm

chí còn nhìn thấy Ngôn Ngôn đang tuần tra với vẻ mặt không vui, ánh mắt lộ ra

sát ý.

Trong mắt Ngôn Ngôn không nhìn thấy Hứa Thanh, nàng mang theo cảm

xúc sát ngược đi qua bên cạnh Hứa Thanh.

Hứa Thanh nhìn chằm chằm, một lúc lâu sau đi qua, rời khỏi Ngôn Ngôn.

Sau khi hắn rời đi, bước chân Ngôn Ngôn đột nhiên dừng lại, sau đó mạnh

mẽ quay đầu nhìn bốn phía, một lúc lâu sau... lại lặng lẽ cúi đầu.

Cho đến khi thời gian trôi qua, bóng đêm dày đặc hơn, đám người ít đi, hứa

Thanh đi về phía quận thủ phủ, bước chân dừng lại, nhìn về phía sau.

Ngoài trăm trượng phía sau hắn có một người đang ngồi xổm, nhưng tư thế

của hắn lại giống một con chó.

Giây phút Hứa Thanh dừng lại, hắn cũng dừng lại, trong mắt lộ ra nghi

hoặc, nhìn về phía Hứa Thanh.

Bên trong đồng tử không có bóng dáng của Hứa Thanh.

Nhưng hắn có thể cảm nhận được khí tức của Hứa Thanh, đây là thiên phú

của hắn, cho nên dù hắn không nhìn thấy nhưng vẫn đi theo cả đường, cho đến

lúc này, hắn cảm nhận được khí tức đó đã biến mất.

Điều này khiến tâm trạng của hắn sa sút, ngồi xổm lặng lẽ ở nơi đó, như bị

bỏ rơi.

Nhưng Hứa Thanh lại đứng bên cạnh hắn, nhìn người trước mắt.

Người này là tiểu câm.

Hứa Thanh sớm đã cảm nhận được đối phương, liếc mắt một cái cũng thấy

được tu vi của hắn đã đến trình độ ba mệnh hỏa, thậm chí pháp khiếu mở ra

không ít, khoảng cách bốn mệnh hỏa chỉ thiếu hai cái.

Tư chất này đặt ở bất kỳ một tông môn nào đều được xem là thiên kiêu

trong thiên kiêu.

Mà rất nhiều vết thương trên người hắn cũng đủ để chứng minh tất cả là bản

thân liều mạng giết ra.

Cộng thêm thiên phú của hắn, có thể cảm nhận được vật mà người khác

không thể cảm nhận được, tất cả điều này khiến cho tiểu câm chắc chắn tương

lai không tầm thường.

"Ngươi có thể lên Thiên Cung bất cứ lúc nào."

Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.

Lời nói của hắn vang vọng trên đường phố trống trải, tiểu câm nghe thấy thì

cơ thể chấn động, lập tức quỳ xuống lạy, không ngừng đập đầu.

Mỗi lần đều rất dùng lực.

Cho đến khi một luồng sức mạnh hiền hòa nâng hắn lên, lúc này tiểu câm

mới dừng lại, hắn dựa vào cảm ứng, hướng về vị trí của Hứa Thanh, trong mắt

lộ ra sùng bái, giơ năm ngón tay lên.

Hứa Thanh nhìn hiểu.

Là tiểu câm đang nói hắn muốn mở năm mệnh hỏa, hắn muốn đi theo con

đường Hứa Thanh từng đi.

Hứa Thanh gật đầu, hắn đồng ý nhìn thấy bên trong Thất Huyết Đồng có

người đi con đường mình từng đi, nhưng con đường này rất gian nan, vì thế

Hứa Thanh trầm ngâm, rồi xoay người rời đi.

Nhưng có một ngọc bội, dựa vào không trung xuất hiện trước mặt tiểu câm,

kèm theo âm thanh của Hứa Thanh quanh quẩn trong tinh thần của tiểu câm.

"Pháp khiếu sau cùng của ngươi, có thể cầm ngọc bội này đến đảo tộc Hải

Thi mở ra giữa thời khắc sinh tử, nếu ngươi thành công đốt được năm mệnh

hỏa, hình thành Thiên Cung, vậy thì có thể đến Hình Ngục Ti làm binh sĩ."

Cơ thể của tiểu câm rung động, đón nhận ngọc bội, dùng sức cầm lấy, ngẩng

đầu nhìn về phía xa, trong mắt hắn càng thêm kiên định.

Hắn sùng bái Hứa Thanh, mấy năm nay từ đầu đến cuối đều như thế, cho

nên hắn muốn đi theo con đường của Hứa Thanh, muốn được Hứa Thanh tán

thành, có thể đi theo bên cạnh hắn.

Đặc biệt là hắn cảm nhận được những gì ban đầu bản thân nhìn thấy, tồn tại

đáng sợ trong cái bóng của Hứa Thanh, hiện tại nó càng khủng bố hơn, nhưng

lại ít đáng sợ hơn.

Bởi vì đôi mắt của nó luôn nhìn Hứa Thanh mọi lúc mọi nơi, kính sợ và cầu

xin, là tất cả cảm xúc ẩn chứ trong đôi mắt.

Hứa Thanh trở lại quận thủ phủ, ngồi trong các lâu nhìn bầu trời đêm, bốn

phía rất yên tĩnh, gió thổi mái tóc đuôi ngựa của hắn hơi bay bay, giống như

lòng hắn giờ phút này.

"Cố nhân, dường như không còn nhiều..."

"Có những người, cứ đi cứ đi, không thể gặp lại nữa."

Hứa Thanh nhắm mắt lại.

Hôm nay, ngoài Trương Tam và tiểu câm thì hắn còn nhìn thấy Ngôn Ngôn.

Ngôn Ngôn đã trở thành người chấp kiếm.

Hứa Thanh không gặp nàng, nhưng rốt cuộc hắn cũng nhìn ra căn nguyên

bệnh tình của Ngôn Ngôn, trong ký ức của hắn, tính cách của Ngôn Ngôn lộ ra

sự tàn bạo, đối với bản thân như thế, đối với kẻ địch càng như thế.

Bình luận

Truyện đang đọc