QUANG ÂM CHI NGOẠI

Đội trưởng tiếp nhận theo bản năng, cắn một cái sau đó tiếp tục muốn hỏi,

Hứa Thanh liền dứt khoát nằm cả người xuống trên đống tuyết, nhìn lên tinh

không xa xa, nhìn qua nửa khuôn mặt Thần Linh như ẩn như hiện trong đêm tối,

trong tay của hắn xuất ra một bầu rượu, uống vào một hớp lớn.

"Đại sư huynh, ngươi nói xem, cuối cùng thì Thần Linh là cái gì?"

Đội trưởng nghe vậy liền ngẩng đầu, nhìn qua bầu trời, sau khi suy nghĩ một

chút liền ngồi xuống mặt tuyết bên cạnh Hứa Thanh, ăn táo, chậm rì mở miệng.

“Thần Linh, ha ha."

"Ăn ngon không?" Đội trưởng ngạo nghễ nói.

Hứa Thanh nở nụ cười, hắn biết rõ khi đội trưởng ở trước mặt tượng thần

Đại Đế nhất định không phải nói một câu này, nếu không, chắc có lẽ không chỉ

một trượng.

Gió tuyết càng lúc càng nhiều, Hứa Thanh không nói thêm gì nữa, hắn nằm

ở nơi đó, mặc kệ bông tuyết rơi trên mặt, nhớ tới những lời của mình trước mặt

tượng thần Đại Đế.

Sau đó liền nở nụ cười, ngồi dậy đi ra bên ngoài mấy trượng, nhổ một bãi

nước bọt ở trên mặt tuyết phía xa.

Đội trưởng sững sờ, cũng nhổ một ngụm, mắt thấy Hứa Thanh không nói,

cũng biết rõ việc này không thể nóng vội, vì vậy đè xuống nội tâm rất hiếu kỳ,

ăn xong quả táo lại lấy ra trái lê đông lạnh đặc thù của Thái Sơ thành, bắt đầu

ăn.

Bên ngoài là một bầu không khí im lặng, bông tuyết bay tán loạn trong bầu

trời đêm, tạo thành một khung cảnh bình an hiếm có.

Chỉ có đống lửa cách đó không xa vang lên âm thanh thiêu đốt, cùng với

những tiếng đàm tiếu ung dung phiêu tán từ bên trong lều vải truyền ra.

Chẳng biết từ lúc nào Ngôn Ngôn đã vụng trộm chạy tới nơi này, mắt thấy

Hứa Thanh và đội trưởng ở bên trong gió tuyết, nàng nhanh chóng đặt mông

ngồi ở bên người Hứa Thanh, sau khi ngồi cạnh cũng liền nằm xuống, vừa lòng

thoả ý.

Trên bầu trời, Huyết Luyện Tử và Đông U thượng nhân đứng ở trên cao, cúi

đầu nhìn qua ba người trên mặt tuyết.

"Tuổi trẻ thật là tốt." Huyết Luyện Tử cảm khái.

"Mặt khác, ngươi nói xem, tên tiểu tử này đến cùng đã trả lời cái gì? Hôm

nay mấy vị đại nhân của Chấp Kiếm Đình cũng đều nhao nhao ám chỉ ta đến

hỏi hắn." Vẻ mặt Huyết Luyện Tử tràn ngập hiếu kỳ.

Đông U thượng nhân lạnh nhạt quét mắt nhìn qua lão một cái.

Huyết Luyện Tử trừng mắt nhìn lại, ho khan một tiếng, thay đổi xưng hô.

"Ngươi nói xem đứa cháu rể của nhà ngươi kia, đến cùng đã trả lời như thế

nào?"

Từng nếp uốn trên mặt Đông U thượng cũng đều tràn ra sự vui vẻ, khẽ gật

đầu.

"Sau khi quay về liên minh, ngươi có thể kêu con rể của ngươi tới hỏi đồ nhi

của nó một chút."

"Vẫn còn sớm lắm, mấy vị đại nhân kia của Chấp Kiếm Đình kêu chúng ta

chờ ở đây thêm vài ngày, một mặt là để Hứa Thanh và Trần Nhị Ngưu cảm ngộ

công pháp Hoàng cấp của nhân tộc, mặt khác hình như Chấp Kiếm Đình cũng

có chuyện gì đó, cần hai người bọn họ hỗ trợ."



Thời gian trôi qua.

Bây giờ phần lớn tu sĩ các tông hội tụ từ bát phương tới Thái Sơ Ly U Thành

đã rời đi.

Thành trì nguyên bản náo nhiệt cũng trở nên trống trải hơn rất nhiều, chỉ có

những tán tu vẫn còn ở lại nơi này để tiếp tục cảm ngộ chiến ý Linh Ấn từ trên

Thái Sơ Ly U Trụ.

Người của Liên Minh Bát Tông cũng không rời khỏi, Ly Đồ Giáo cũng

không bỏ đi, còn cả Thái Ti Tiên Môn cũng là như thế.

Bởi vì bọn họ còn chờ đợi lần ban thưởng từ việc leo lên bên trên Thái Sơ

Ly U Trụ.

Mà cảm ngộ công pháp Hoàng cấp của nhân tộc lại là một cơ hội cực kỳ khó

được.

Nơi cảm ngộ cũng được an bài ở trên đỉnh Thái Sơ Ly U Trụ, trong Chấp

Kiếm Đình ở bên trên trời cao.

Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Thanh bước vào nơi đây.

Ở chỗ này, Hứa Thanh còn nhìn thấy Thanh Thu.

Nhưng đối phương không phải tới để cảm ngộ giống như bọn họ, mà đang

lặng yên ngồi ở một chỗ trước đại điện, giống như đang đợi gì đó.

Nàng vừa nhìn thấy Hứa Thanh cùng với đội trưởng liền hừ một tiếng, quay

đầu sang chỗ khác.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, đội trưởng cũng hừ một tiếng, hai người rất

nhanh rời khỏi nơi đây, cuối cùng được Chấp Kiếm Giả dẫn tới một khu vực

trống trải.

Mặt đất nơi này chảy xuôi một chất lỏng màu đỏ, phác hoạ thành một cái

trận pháp khổng lồ, tràn ra từng trận ánh sáng màu đỏ, đồng thời cũng chiếu rọi

khắp nơi, biến khung cảnh nơi đây thành một màu đỏ như máu.

Chính giữa phía trước có một tảng đá lớn màu đen dựng thẳng, trên tảng đá

buộc chặt từng sợi khóa sắt màu xám.

Xuyên thấu qua khe hở của những sợi khóa sắt, có thể thấy bên trên tảng đá

lớn điêu khắc một thanh kiếm.

Một thanh kiếm rất tầm thường, rất bình thường.

Nhưng trong một cái chớp mắt khi nhìn tới, Hứa Thanh cũng được hay đội

trưởng cũng tốt, tâm thần đều lập tức chấn động.

Bọn họ cảm nhận được một khí thế cỗ kinh thiên động địa từ trên thân kiếm

được điêu khắc khuếch tán ra.

Hai người đưa mắt nhìn lẫn nhau, đều thấy được sự chấn động cùng với khát

vọng trong mắt đối phương.

Bọn họ biết rõ, nơi đây, chính là nơi cảm ngộ công pháp Hoàng cấp của

nhân tộc.

Thậm chí Kim Ô phía sau lưng Hứa Thanh cũng đang tràn ra rung động lắc

lư, đây cũng là lần đầu tiên khi nó gặp phải công pháp Hoàng cấp khác nhưng

lại không tự động hiển lộ ra ngoài, giống như đang kính sợ.

Đồng thời Hứa Thanh cũng chứng kiến thấy Trương Ti Vận ở trong chỗ này.

Đối phương đến sớm hơn so với bọn hắn, giờ phút này đang ngồi bên cạnh

tảng đá lớn, đang nhắm mắt cảm ngộ.

"Đi qua đi, mỗi người các ngươi đều có cơ hội cảm ngộ ba canh giờ, sau ba

canh giờ sẽ bị trận pháp dịch chuyển ra khỏi nơi đây."

Người dẫn bọn hắn đến nơi này, chính là vị Chấp Kiếm Giả trung niên chủ

trì nghi thức kia.

Trên đường đi gã đã nói qua với Hứa Thanh, giờ phút này nói xong lại nhắc

nhở thêm vài câu.

"Các ngươi phải quý trọng cơ hội này thật tốt, bởi vì dựa theo qui trình của

Chấp Kiếm Giả, muốn cảm ngộ thanh kiếm này, cần phải có quân công cực lớn

mới được."

"Bởi vì công pháp Hoàng cấp trước mặt các ngươi này, có tên là....."

"Đế Kiếm!"

"Đế Kiếm, cũng được xưng là kiếm của Chấp Kiếm Giả, là do Đại Đế sáng

chế, là công pháp Hoàng cấp mà cực kỳ ít người có thể tìm hiểu, chỉ thuộc về

nhân tộc chúng ta, lại càng chỉ thuộc về Chấp Kiếm Giả."

"Có thể nói, sở dĩ Chấp Kiếm Giả có thể trấn áp vạn tộc trong từng thời đại,

cho dù là bây giờ, khi chỉ còn lại ánh chiều tà vẫn có thể trấn áp vạn tộc như cũ,

tất cả, đều có quan hệ không nhỏ với công pháp Đế Kiếm này."

"Sau khi cảm ngộ, các ngươi sẽ biết được tại sao lại như thế."

Nói xong, vị Chấp Kiếm Giả trung niên liền quay người rời đi.

Hứa Thanh và đội trưởng không chần chờ chút nào, nhanh chóng tiến lên,

riêng phần mình lựa chọn một vị trí, khoanh chân ngồi xuống để bắt đầu cảm

ngộ.

Nhưng khác với Hứa Thanh, vị trí đội trưởng ngồi dựa vào rất gần, sau khi

Hứa Thanh nhìn thấy có chút kinh hãi, truyền âm nhắc nhở một câu.

“Đại sư huynh, ngươi muốn gặm một cái ở nơi đây hả, vậy thì... Có lẽ ta

chỉ có thể một mình đi tới Phong Hải Quận rồi."

Đội trưởng quay lại, liếc mắt u oán nhìn Hứa Thanh.

Bình luận

Truyện đang đọc