QUANG ÂM CHI NGOẠI

Ánh mắt Quận Thừa rời khỏi thân thể Hứa Thanh, nhìn về mấy chục vạn đại

quân phía dưới, trong giọng nói mang theo một chút bi thương.

"Những lời Hứa Thanh nói, cũng là suy nghĩ trong lòng ta, mà hồ sơ bí mật

số 19 kia, ta cũng đã xem qua.”

"Kỳ thật, từ đầu đến cuối, không chỉ một mình Lượng Tu huynh đang điều

tra, ta cũng đang bí mật điều tra, nhưng việc này quá lớn, từ đầu đến cuối ta vẫn

có một chút nghi hoặc, Quận Trưởng tu vi che trời, ai có thể trong lúc bất tri bất

giác, hạ độc được lão?"

"Việc này liên quan đến nguyên nhân cái chết của Quận Trưởng, mà Quận

Trưởng vừa là đồng liêu của ta, càng là chí hữu, cũng là anh liệt Phong Hải

Quận, ta hi vọng nguyên nhân cái chết của Quận Trưởng là chính xác, chỉ có

như vậy, chúng ta mới có thể chân chính phục thù vì Quận trưởng!"

"Cho đến trước đó khi chiến tranh báo kết thúc, rốt cục ta đã có một chút kết

quả, cũng đã tuyên bố hết thảy, nhưng mà Hứa Thanh nói có đạo lý, phải để cho

nhân tộc của Phong Hải Quận, biết được chân tướng."

Quận Thừa nói xong thì vung tay phải lên, một cái bàn cờ lập tức xuất hiện

trong giữa không trung.

Trên bàn cờ có một thế cờ vẫn chưa đánh xong, quân cờ đen trắng trên đó

đang ở trong thế chém giết lẫn nhau.

“Đây là bàn cờ của Quận Trưởng, bình thường người hạ cờ trên đó, ngoại

trừ Quận Trưởng ra, còn có ta, Lượng tu huynh cùng với Diêu Thiên Yến.”

“Chỉ có bốn người chúng ta, đụng qua bàn cờ này.”

Trong mắt Quận Thừa như có hồi ức, than nhẹ một tiếng, sau đó quay người

ôm quyền với Thất hoàng tử một bên.

“Làm phiền điện hạ, giống như ngày đó chúng ta phát hiện loại độc che giấu

này, dùng Hoàng huyết, hiển lộ thứ đã bị che dấu.”

Mặt Thất hoàng tử không thể hiện biểu tình gì, liếc mắt nhìn Quận Thừa,

sau đó cắt đứt đầu ngón tay, một giọt máu đỏ hồng tươi mới theo ngón tay rơi

xuống, bay về phía bàn cờ.

Giọt máu tươi kia ẩn chứa lực lượng huyết mạch kinh người, làm cho thân

thể của tất cả nhân tộc đều theo đó mà chấn động, sau một khắc, giọt máu này

liền rơi vào trên bàn cờ.

Bàn cờ giống như một lớp khăn che mặt, lập tức bị vén mở ra, bên trên tản

ra từng trận hắc khí, nếu như tỉ mỉ nhìn xem có thể nhìn thấy ngọn nguồn của

hắc khí kia, đến từ trên quân cờ.

"Những đạo hắc khí kia, chính là độc Thượng Quang Mệnh Kiếp Đan,

chúng ta không nhìn thấy, cũng không cảm giác được, Quận Trưởng cũng là

như vậy, chỉ có thông qua huyết mạch Hoàng gia Huyền U của Vọng Cổ đại lục

mới có thể khiến cho nó hiển lộ."

"Người hạ độc, chính là dùng cái bàn cờ này."

Lời Quận Thừa vừa ra, bát phương lập tức oanh động.

Tính chân thực của một màn này, cực kì mãnh liệt.

Giờ phút này Quận Thừa hiện ra vẻ khổ sỏ, lưu luyến nhìn thoáng qua thiên

địa, nhẹ giọng mở miệng.

"Kỳ thật, người làm Quận Thừa như ta, vốn định sau khi tiếp nhận vị trí

Quận Trưởng, sẽ đứng vững cương vị cuối cùng vì Phong Hải Quận, dùng thời

gian sống không còn nhiều lắm, cùng Phó Cung chủ tam Cung, bồi dưỡng một

vị nối nghiệp, Lý Vân Sơn, ngươi là lựa chọn hàng đầu của ta."

Nói xong, Quận Thừa đưa tay, giọt máu của Thất hoàng tử còn thừa chưa có

tiêu tán trên bàn cờ, huyết khí trên đó lập tức chạy theo ngón tay của lão, cấp

tốc lan tràn, những nơi đi qua, hắc khí nồng đậm thình lình hiển lộ ra trên thân

Quận Thừa.

Cho đến khi huyết khí hoàn toàn đảo qua, Quận Thừa đứng ở nơi đó, toàn

thân mờ mịt khói đen, có thể nhìn thấy trên làn da có từng đạo hắc tuyến, bộ

dáng này... Vô cùng giống với một màn hư ảo trước khi vẫn lạc của Quận

Trưởng.

"Bởi vì, ta cũng đã trúng độc."

"Ta đã sờ qua quân cờ trên bàn cờ đó, lại còn không chỉ một lần, trong thời

kỳ chiến tranh, ta vẫn một mực kiên trì."

"Hứa Thanh, có một lần ngươi đến bái kiến ta, không nhìn thấy ta rất mỏi

mệt sao, ta biết rõ loại độc này không phải dùng dược có thể giải được, cho nên

lúc đó ta đã nói cùng tôi tớ, ta không uống thuốc."

"Quận Trưởng vẫn lạc, Lượng Tu huynh vẫn lạc, ta cũng không sống nổi

quá lâu, chỉ có Diêu Thiên Yến đào tẩu, vậy ai là hung thủ?"

Quận Thừa cười khổ.

Những câu nói của Quận Thừa quanh quẩn chung quanh, hắc khí hiển lộ

trên thân thể, tất cả như là ngàn vạn đạo thiên lôi, từ trên tế đàn đánh xuống, nổ

tung trên Quận Đô, oanh minh hết thảy.

Vô số người, vì đó mà động dung.

Ngay cả tâm thần Hứa Thanh cũng đều hiện ra gợn sóng cực lớn, giờ phút

này tín niệm kiên định của hắn cũng có hơi dao động.

"Hứa Thanh, ngươi là một hài tử tốt, chuyện hôm nay càng chứng minh

ngươi thật sự có tâm đức vạn trượng, rất tốt, rất tốt." Quận Thừa nhẹ giọng mở

miệng, thần sắc ôn hòa.

"Vậy thì hiện giờ, tâm vạn trượng của ngươi, có đồng ý ta trở thành Quận

Trưởng, từ đó thủ hộ các ngươi hay không?"

Hứa Thanh trầm mặc.

Câu nói này, trong đầu của tất cả mọi người nghe thấy, đều là nhân đức, chỉ

có Thất hoàng tử một bên nghe xong, đáy lòng lại càng kiêng kị nhiều thêm ba

phần đối với vị Quận Thừa này.

Bởi vì gã hiểu rõ, đây là muốn... Tru tâm!

Ngươi vấn tâm vạn trượng trước Đại Đế, lại như thế nào?

Ngươi có ngàn vạn người ủng hộ, lại như thế nào?

Ta không có thẹn quá hóa giận mà động thủ, cũng chưa từng tức giận hổn

hển muốn giết ngươi, ta chỉ giảng đạo lý cùng ngươi, sau đó... Ta lại muốn từ

trong chính miệng ngươi, nghe ngươi nói ra hai chữ ‘có thể" kia.

Lấy dân tâm, tru tâm vạn trượng của ngươi.

Đại địa yên tĩnh, vô số ánh mắt nhìn về phía Hứa Thanh.

Biểu cảm của đội trưởng có chút dữ tợn, Ninh Viêm co rụt đầu lại, trong mắt

lộ ra một tia kiêng kị, Thanh Thu mặt không biểu tình, nhưng bàn tay nắm Liêm

Đao lại càng chặt hơn.

Trong đám người, một người bề ngoài xấu xí từng lộ ra vẻ tự hào về Hứa

Thanh, giờ phút này liền nhăn lông mày lại, nhìn chằm chằm Quận Thừa, trên

thân lộ ra vẻ bất thiện.

Dưới tế đàn, Huyết Yểm đại soái đeo mặt nạ khẽ nhúc nhích chân phải, tựa

như muốn bước ra…

Nhưng đúng lúc này, Hứa Thanh ngẩng đầu lên, nhẹ giọng mở miệng.

"Sau khi Cung chủ vẫn lạc, ta đã tiếp tục điều tra việc này, bởi vì ta cho rằng

vẻn vẹn tìm thấy chứng cứ Triêu Hà Quang, vẫn chưa thể nói rõ nguyên nhân

cái chết của lão Quận Trưởng chính là do Thượng Quang Mệnh Kiếp Đan tạo

thành, bởi vì lão Quận Trưởng là nửa bước Uẩn Thần, muốn hạ độc rất là khó

khăn."

Lời của Hứa Thanh, khiến cho lông mày của không ít người nhăn lại, giờ

phút này Hứa Thanh tựa như quên đi hết thảy những gì Quận Thừa nói trước đó,

cũng không nhìn thấy bộ dạng toàn thân của Quận Thừa, hắn vẫn tiếp tục nói từ

nơi mình bị đối phương đánh gãy lúc trước.

Bình luận

Truyện đang đọc