"Tại sao ta lại cảm thấy, dạo gần đây ngươi trở nên còn tham lam hơn cả ta
vậy!"
Đội trưởng tức giận mở miệng, nhưng ra tay cũng rất mạnh mẽ, khiến cho
tốc độ cắt của Hứa Thanh cũng trở nên nhanh hơn.
Vì vậy trong khi con Chương Ngư tu vi Kim Đan đang bị áp chế, mặc kệ nội
tâm của nó tức giận ngập trời, cuối cùng Hứa Thanh cũng đã thành công cắt
được một phần nhỏ của chiếc xúc tu của nó, dù chỉ là nhỏ so với nó nhưng đã
dài hơn một trượng, sau đó hắn liền vác trên vai rồi nhanh chóng phi hành chạy
trốn khỏi nơi này cùng với đội trưởng.
Cho đến một lúc lâu sau uy áp trên người con Chương Ngư Kim Đan này
mới tiêu tán, nó chợt gào thét muốn bò lên, nhưng trong nháy mắt tiếp theo toàn
thân nó run lên rồi lại nằm im ở trên mặt đất.
Bởi vì, chẳng biết từ lúc nào mà phía trước của nó bỗng có một thân ảnh
trung niên đi tới, đó là một người trung niên với vẻ mặt đau khổ, trong tay cầm
một hồ lô rượu, vừa đi vừa uống.
Người này chính là Phong chủ ngọn núi thứ sáu.
Nguyên bản thì vị Phong chủ của ngọn núi thứ sáu này cũng từng là một
thiên kiểu của Thất Huyết Đồng giống như Thất gia, thuộc về nhóm người vào
tông môn cùng một thời kỳ với Thất gia, nhưng về sau lão gặp phải một vài sự
tình vô cùng bi thảm.
Đạo lữ của lão chết thảm, chỉ có lão cùng với nhi tử độc nhất còn sống sót,
lão mang theo sự bi phẫn vô hạn mà ký thác tất cả tình cảm vào trên người vị
nhi tử độc nhất của mình, mà nhi tử của lão đích xác cũng không phụ hi vọng.
Nhiều năm trước ở trong Thất Huyết Đồng, nhi tử của lão cũng coi như là
hạng người nhân tài kiệt xuất.
Nhưng vào một lần ra biển rèn luyện, con của lão liền mất tích, ngọc giản
tính mạng ở trong tông môn cũng vỡ vụn, việc này đã tạo thành một chấn động
cực lớn, nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm được hung thủ, chuyện này cũng đã
trở thành khúc mắc không cách nào tiêu tan trong lòng của Phong chủ ngọn núi
thứ sáu.
Từ đó về sau, rượu đã trở thành thứ không thể rời tay của lão.
Giờ phút này Phong Chủ ngọn núi thứ sáu đau khổ đến tận xương tủy, vừa
uống rượu vừa đi tới trước mặt con Chương Ngư.
"Dạo gần đây ta đang luyện pháp khí, con mắt của ngươi rất thích hợp, cho
ta đi."
Chương Ngư càng lúc càng run rẩy nhưng cũng không dám do dự, nhanh
chóng giơ xúc tu lên rồi tự đâm vào trên con mắt của mình và dùng sức móc ra,
máu tươi tràn ngập, nó cung kính đưa con mắt của mình cho Phong chủ của
ngọn núi thứ sáu.
"Ngươi có thể cút, đợi chủ của mình ở bên ngoài." Phong chủ của ngọn núi
thứ sáu tiếp nhận con mắt, ném vào trong bầu rượu rồi quay người đi về ngọn
núi thứ sáu.
Con Chương Ngư kia cung kính cúi đầu, cho đến khi Phong chủ ngọn núi
thứ sáu tan biến nó mới run rẩy ngẩng đầu, nhanh chóng bơi vào trong biển rồi
lẻn vào cực sâu, sau khi rời xa Thất Huyết Đồng thì thân ảnh kia lập lòe tia
sáng, hóa thành một đại hán.
Mặc dù hai con mắt của nó đã mù, nhưng lúc này máu thịt trên mi tâm của
nó bỗng nhiên nhúc nhích rồi lần nữa mọc ra một con mắt, giờ phút này nó nhìn
qua Thất Huyết Đồng, thần sắc trong mắt tràn đầy kiêng kị.
"Theo lão tổ Thất Huyết Đồng đột phá, những đồng tử Thất Huyết Đồng
này càng tự tin hơn so với trước rồi, nhìn qua thì nơi này như là một tông môn
bên ngoài do liên minh bảy tông trong đại lục Vọng Cổ lập ra, nhưng trên thực
tế, một số năm qua thì Thất Huyết Đồng đã gần như trở nên độc lập."
"Tầng dưới chót dưỡng cổ tàn khốc, tầng giữa nuôi thả không có quy tắc,
tản ra mà dưỡng, nhưng một khi đưa vào tự liệt liền không khác gì với việc đã
bước vào cao tầng, nhất định Thất Huyết Đồng sẽ bao che khuyết điểm!"
"Dù cho liên minh bảy tông nhiều năm trước phát hiện, muốn luân phiên
thay đổi lão tổ và bảy Phong chủ, nhưng hiệu quả quá mức bé nhỏ, lão tổ Huyết
Luyện Tử vẫn thủy chung ở đây, xử lý mọi việc thuận lợi, cho dù bảy Phong
chủ thỉnh thoảng có thay phiên quay về liên minh bảy tông, nhưng phần lớn
cũng đặt lòng ở Thất Huyết Đồng."
"Đây là một cái tông môn đang quật khởi!" Vẻ kiêng kị trong mắt đại hán
càng sâu.
Trong khi đại hán Kim Đan hóa hình hiện ra các loại suy nghĩ trong lòng,
Hứa Thanh và đội trưởng đã tách ra, sau khi về tới chính nơi cập bến của mình,
hắn liền đi vào trong khoang thuyền rồi xuất ra thẻ tre của mình, khắc xuống hai
chữ Ngôn Ngôn ở phía trên thẻ tre!
Nhưng lại vẽ thêm một vòng tròn, cái này đại biểu tạm thời không thể giết
người này, phải đợi đối phương ra khỏi Thất Huyết Đồng, sau đó mới lại tìm cơ
hội bí mật tiêu diệt, như thế mới có thể tránh bị dính phiền phức.
"Lại tới lại tới!" Lão tổ Kim Cương Tông bên trong que sắt màu đen vô
cùng hưng phấn khi nhìn tên trên chiếc thẻ tre, nhất là khi chú ý tới tên của
chính mình.
Hứa Thanh khắc xong, đang muốn thu hồi nhưng khi quét mắt nhìn que sắt
màu đen đang run nhè nhẹ một bên, nghĩ đến đoạn thời gian trước đối phương
rất cố gắng, vì vậy hắn liền gạch thêm một gạch trên năm chữ lão tổ Kim
Cương Tông.
Lần này, việc được Hứa ma đầu thêm một gạch trên thẻ tre lập tức hóa thành
một cỗ cảm giác kích động và cảm động trước đó chưa từng có trong lòng lão tổ
Kim Cương Tông, có thể thấy rõ ràng que sắt màu đen đang run rẩy vô cùng
kịch liệt vì vui sướng.
Lão cảm thấy quả thật đáng giá, sự trả giá và cố gắng lúc trước của mình
chính là vì thời khắc này, vô cùng đáng giá!
"Đa tạ.... chủ tử!!" Thân ảnh lão tổ Kim Cương Tông hiện ra, trong giọng
nói còn mang theo một chút sự rung động, cúi đầu về phía Hứa Thanh, lão cảm
thấy trong khoảng thời gian này mình quả thực quá khổ, nhất là cái bóng còn
lập công nhiều lần khiến cho nội tâm của lão tổ Kim Cương Tông có áp lực cực
lớn.
Nhiều lần lão tu luyện còn sắp sinh ra tâm ma, có một loại cảm giác tùy thời
sẽ bị vứt bỏ, nhưng giờ phút này đây, bởi Hứa Thanh gạch thêm một cái, hầu
như tất cả mối lo sợ đã tiêu tán hơn phân nửa.
Mà trong lúc cảm xúc của lão tổ Kim Cương Tông kích động, giờ phút này
lão không hề chú ý tới cái bóng sau lưng Hứa Thanh, lúc này nó đang mở ra
một con mắt cố gắng quan sát và học tập lão tổ Kim Cương Tông.
Hứa Thanh cũng động viên vài câu với lão tổ Kim Cương Tông đang kích
động, sau đó liền thu hồi thẻ tre, hắn đi ra khoang thuyền và ngồi nhìn ra xa xa.
Hắn đang đợi một người.