Cùng lúc đó bên trong Triêu Hà Châu, một chỗ sâu trong uyên hải....Nơi
này tràn ngập vô tận dị chất, càng có uy áp mang theo ý chí tử vong kinh khủng
tột cùng bao phủ bát phương.
Toàn bộ không gian bốn phía đều mơ hồ, hết thảy đều vặn vẹo, giống như là
một thế giới do Thần Linh mở ra tạo thành.
Hình như bất luận tu sĩ nào đến nơi này, đều sẽ bị ảnh hưởng, hoặc là chết
bất đắc kỳ tử, hoặc là dị hoá.
Nơi đây, là cấm khu của sinh mệnh.
Mà đầu nguồn của tất cả, chính là một khối di hài mặt trời đã sớm tuyệt tích
với bên ngoài.
Trên khối máu thịt di hài lớn khoảng ngàn trượng, lão đầu Đan Thanh Tộc
đang lạnh run đứng ở nơi đó, nhìn qua cái ngón tay khoảng 100 trượng toả ra
thần uy kinh khủng lơ lửng ở phía trước.
"Đại nhân uy vũ, nghe nói trong vô số năm qua, các tộc đều điên cuồng tìm
kiếm di hài mặt trời ở khắp nơi nhưng đều không tìm thấy, thế mà đại nhân vừa
đến một lần đã tìm được, đại nhân quả nhiên là Thần do trời chọn!"
"Chỉ là khối di hài mặt trời này bởi vì thời gian vẫn lạc quá lâu dài, cho nên
bây giờ thiếu khuyết hoạt tính, rất khó để dùng nó làm nước sơn."
Lão đầu Đan Thanh Tộc run giọng mở miệng.
"Chỉ có cách tìm thêm thật nhiều những sinh mệnh còn sống, đưa vào bên
trong, bổ sung hoạt tính cho nó, như vậy mới có khả năng trở thành nước sơn..."
Ngón tay Thần Linh nghe xong, khẽ quay về một phương hướng, theo bốn
phía mơ hồ cùng vặn vẹo, thân ảnh của nó nháy mắt tan biến.
Mắt thấy ngón tay đi xa, lão đầu Đan Thanh Tộc lập tức mặt mày ủ rũ.
"Lần này phải làm như thế nào đây... Vẽ xong, Thần nhất định sẽ giết chết
ta, nhưng không vẽ cũng sẽ bị giết chết..."
Mà giờ khắc này, chính là tảng sáng trước bình minh.
Bầu trời một mảnh đen nhánh, mặc dù trăng sáng treo trên cao, nhưng ánh
trăng trên Triêu Hà Châu không cách nào xuyên thấu qua sương mù, cho nên
toàn bộ uyên hải vẫn là một mảnh đen nhánh như cũ.
Chỉ có những đỉnh núi sừng sững xuyên thấu sương mù trên uyên hải, mới
có thể thấy được trăng sáng trên bầu trời.
Chỉ là phần lớn ngọn núi trên uyên hải không hề cao ngất, cho nên toàn bộ
Triêu Hà Châu, nơi cuối cùng sáng ngời chỉ có Triêu Hà Sơn.
Trên Triêu Hà Sơn, Hứa Thanh đứng trong tầng thứ ba của Hồ Sơ các, nhìn
màn trời qua cửa sổ, gió núi thổi qua, thổi bay mái tóc dài của hắn, cũng lộ ra
hai con ngươi chiếu đến ánh trăng.
"Muốn truy xét manh mối, vẻn vẹn dựa vào sức lực một mình ta, cần thời
gian rất dài." Hứa Thanh thì thào trong lòng, lông mày chậm rãi nhăn lại.
Hắn không thể báo chuyện này cho những người khác biết, coi như là Chấp
Kiếm Giả lưu lại trấn thủ ở Chấp Kiếm Đình này cũng không thể, bởi vì một khi
Cung chủ phán đoán chính xác, người giật dây giết chết Quận Trưởng, nhất
định có quyền thế ngập trời.
Cho nên dù là Chấp Kiếm Giả nơi đây... Hứa Thanh cũng không dám tin
tưởng.
Bởi vì đối với hắn mà nói, đại giới của việc tin sai người, chính là nguy cơ
sinh tử.
Sau khi trầm ngâm một lát, Hứa Thanh lần nữa dò xét một chút hồ sơ, cuối
cùng rời khỏi Hồ Sơ các, ẩn nấp khí tức và lặng lẽ hành tẩu trong Chấp Kiếm
Đình trống trải.
Càng là tới gần hừng đông, theo ánh trăng ảm đạm, thiên địa càng lúc càng
đen nhánh, đây cũng là việc nhất định phải trải qua trước khi bình minh đến.
Mà thường thường vào thời điểm này, những cơn gió cũng sẽ âm hàn hơn
một chút so với bình thường, khi thổi tới trên người Hứa Thanh, dấy ống tay
đạo bào của hắn lên.
Hứa Thanh lặng lẽ tiêu sái đi trong Triêu Hà Sơn, hắn chuẩn bị đi tìm kiếm
mộ phụ mẫu của mình, muốn đi tế bái.
Hắn đã đợi ngày hôm nay cực kỳ lâu.
Tâm tình lên xuống, suy nghĩ chấn động, tất cả đã trở thành rung động,
không ngừng tạo thành gợn sóng trong lòng Hứa Thanh.
Áp không xuống, vùi không hết.
Càng lúc càng lớn, lúc sau thân thể của Hứa Thanh có chút không cách nào
điều khiển, tự động run rẩy, tình huống này rất ít thấy ở trên người hắn.
Hứa Thanh cũng không khống chế cảm giác này, hắn từ từ nhắm hai mắt,
tuần hoàn khuếch tán cảm giác ra, theo chỉ dẫn tối tăm trong huyết mạch, lặng
lẽ đi thẳng về phía trước, đi qua một căn phòng, nơi đây có huyết mạch chỉ dẫn.
Đi qua một chỗ núi đá, nơi đây cũng có huyết mạch chỉ dẫn.
Đi qua một tòa tháp cao, nơi đây đồng dạng cũng có huyết mạch chỉ dẫn.
Hứa Thanh rời đi thật lâu, hắn đi qua mọi khu vực, đi hết non nửa Triêu Hà
Sơn lộ ra bên trên uyên hải.
Cho đến cuối cùng, trên vị trí đỉnh núi, hắn ngừng lại, kinh ngạc đứng ở nơi
đó.
Giờ khắc này gió núi càng lớn, theo mặt trời mọc, màn trời đen nhánh cũng
chậm rãi biến thành màu đỏ giống như lửa đốt, dần dần có ánh sáng xuyên thấu
tầng mây, rơi vào trên uyên hải, rơi vào khắp mọi chỗ trên ngọn núi, cũng chiếu
rọi trên Triêu Hà Sơn.
Ánh sáng bảy màu từ mỗi một tảng đá trong Triêu Hà Sơn tràn ra, chiếu rọi
cùng ánh mặt trời, tạo thành vầng sáng hoa mỹ, đã trở thành thứ duy nhất trong
thiên địa vào thời khắc này.
Từ xa nhìn lại, trên uyên hải màu đen, một tòa núi bảy màu sáng lạn rực rỡ,
dường như đã trở thành đầu nguồn hết thảy ánh sáng, muốn tranh nhau phát
sáng cùng mặt trời.
Ánh sáng của nó bao phủ khắp bát phương, theo màn trời càng lúc càng
sáng ngời, theo mặt trời hiện lên, ánh sáng bảy màu của Triêu Hà Sơn cũng ở
trong một cái chớp mắt này sáng rực lên, không ngừng tràn ra hào quang lóe
mắt mỹ lệ về bốn phía.
Đẹp hoán tuyệt luân.
Trong một màn tuyệt mỹ này, Hứa Thanh mở mắt ra, hắn cúi đầu nhìn qua
núi đá dưới chân, hắn hiểu rồi.
Hắn đã hiểu tại sao tất cả khu vực mà hắn đi qua, mỗi một vị trí đều có
huyết mạch chỉ dẫn.
Tại sao mà hắn tìm kiếm tới tận bây giờ, rõ ràng cảm giác ở ngay bên người,
nhưng lại thủy chung không tìm được vị trí phần mộ.
"Ta đưa phụ mẫu, chôn cất trên Triêu Hà Sơn." Đây là lời Tử Thanh Thái Tử
nói cho Hứa Thanh biết lúc trước.
Giờ khắc này, Hứa Thanh đã biết nguyên do.
"Mộ phụ mẫu, chính là trên tòa Triêu Hà Sơn này... Bọn họ được chôn cất ở
trung tâm sâu nhất của ngọn núi này, cho nên một khắc ta bước lên núi, liền cảm
giác được huyết mạch chỉ dẫn."
Hứa Thanh thì thào, nhìn qua Triêu Hà Sơn dưới chân, hắn muốn tiến vào
bên trong ngọn núi này, nhưng Triêu Hà Sơn đặc thù, lấy tu vi của hắn không
cách nào làm được điểm này.
Hồi lâu, khá lâu sau.
Hứa Thanh lặng lẽ quỳ bái xuống, hai tay vuốt núi đá, cúi đầu.
Nơi đây không có bất cứ ai có thể cảm giác tới sự hiện hữu của hắn, cũng tự
nhiên không có người thấy Hứa Thanh cúi đầu trên núi đá, từng giọt từng giọt
nước mắt trượt theo gương mặt và chóp mũi của hắn hạ xuống, rơi xuống núi
đá, tựa như là mực.
Chỉ có bảy màu của Triêu Hà Sơn không ngừng khuếch tán, dường như hóa
thành một cánh tay ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt ve thân hình run rẩy, vuốt ve gương
mặt khóc không ra tiếng của Hứa Thanh.
Không biết trôi qua bao lâu, trán của Hứa Thanh, đụng vào núi đá.
"Phụ thân... Mẫu thân, an nghỉ..."
Hứa Thanh thì thào, giọng nói có chút mơ hồ, chỉ mình hắn có thể nghe.
Cuối cùng hắn ngẩng đầu lên, không nhìn thấy nước mắt.
Hắn đứng lên, tràn ngập cảm giác đìu hiu, lặng lẽ đi xuống dưới núi.