QUANG ÂM CHI NGOẠI

Quận Thừa đáp lễ, cảm khái mở miệng.

"Ta không đảm đương nổi câu công đức vô lượng kia, bồi dưỡng dược thảo

Tố Đan cần có thời gian, bây giờ chỉ có thể cung cấp cho trăm họ trong Quận

Đô, nếu như có thể phổ cập tới toàn bộ 13 Châu Quận, thậm chí toàn bộ nhân

tộc, đây mới tính là công đức."

"Đại nhân khiêm tốn." Chấp sự cung kính nói, sau đó cáo từ rời đi, cho đến

khi gã đi ra khỏi Học Thức Điện, Quận Thừa dưới sự chăm chú của đám người

Hứa Thanh, tươi cười đi đến vị trí dạy học, sau khi ngồi xuống liền ấm giọng

mở miệng.

"Đều ngồi xuống đi, chấp sự đại nhân của các ngươi khen nhầm rồi, lão phu

chỉ là một học giả mà thôi."

Mọi người cung kính cúi đầu, lúc này mới ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên

Quận Thừa phía trước.

Hứa Thanh nhìn đối phương, cảm nhận được trên người Quận Thừa có một

luồng khí tức tương tự như Bách đại sư cùng với Đại Trưởng Lão của Chấp

Kiếm Đình, điều này không khỏi khiến cho bản năng hắn càng có hảo cảm hơn.

Nhất là Tố Đan vừa nói lúc trước, cũng khiến cho hắn nổi lên hứng thú,

chuẩn bị sau khi trở về sẽ mua một khỏa thử nghiên cứu một chút.

Mà khóa dạy của Quận Thừa cũng rất có thú vị, lão giảng giải cho mọi

người lịch sử của nhân tộc, từ sự huy hoàng của Huyền U Cổ Hoàng, tới vạn tộc

trong đại lục Vọng Cổ triều bái, cho đến khi nửa khuôn mặt Thần Linh đến, tạo

thành đại kiếp nạn cho đại lục Vọng Cổ.

Mà trọng điểm phía sau là nói về Nhân Hoàng của nhân tộc trong các thời

kỳ sau kỷ nguyên khuôn mặt Thần Linh đến.

Trong bọn họ có người ngu ngốc, có thánh minh, có người muốn trọng chấn

nhân tộc, có người lại an ổn với hiện trạng.

"Lịch Đông Thắng, năm 37938, Đông Thắng Nhân Hoàng hám lợi thích lập

công to, không để ý lời khuyên can, cử lực lượng của toàn tộc khai chiến cùng

Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, trận chiến này đại bại, tích lũy vài vạn năm của

nhân tộc ta cũng theo đó bị cuốn trôi, vô số người táng thân ở dị thổ, từ đó về

sau, quốc lực không gượng dậy nổi, đã trở thành một cái bước ngoặt khiến nhân

tộc chúng tở trở thành mặt trời lặn về phía tây, trong lịch sử được xưng là đại

biến Huyền Thiên."

"Lịch Thánh Thiên năm 21435, một loạt hậu quả của đại biến Huyền Thiên

tổng cộng bộc phát, trong vạn năm, nhân tộc chúng ta mất đi 39 vực địa, từng

ức bách tính nhân tộc trôi dạt khắp nơi, trở thành nô lệ của dị tộc, phân tán khắp

nơi trong Vọng Cổ."

"Bách tính tản ra trong khu vực dị tộc, đời đời kiếp kiếp không biết tộc của

bản thân, chết cũng không biết nhà mình ở phương nào, trong đám người bọn

họ, những người hơi tốt hơn một chút còn có thể hình thành một tiểu quốc,

nhưng bất kỳ lúc nào đều có thể gặp phải ách nô dịch và diệt vong."

"Cho đến một số năm sau, lịch Kính Vân, nhân tộc chúng ta xuất hiện một

lần cơ hội vực lên, Kính Vân Nhân Hoàng tài đức sáng suốt, mà bên trong Tử

Thanh vực cũng có một số nước nghịch thiên quật khởi, chiếm cứ một địa vực."

"Quốc danh của quốc gia này là Tử Thanh, vị Quốc Chủ kia hoàn toàn tầm

thường, nhưng Thái Tử lại là một nhân tài tuyệt luân động trời, được vinh dự

xưng là nhân tài kiệt xuất đệ nhất của nhân tộc sau khi nửa khuôn mặt Thần

Linh xuất hiện, gã tuân theo vận khí của nhân tộc mà sinh, một khắc sinh ra,

toàn bộ cấm địa của đại lục Vọng Cổ đều truyền ra tiếng kêu rên, bên trong có

máu chảy dị thường trôi ra, lan tràn đến bên ngoài từng cái cấm địa."

"Đời sau nghiên cứu, cho rằng đây là một lần tự cứu của thế giới đại lục

Vọng Cổ mênh mông rộng lớn, nó hội tụ lực lượng của thế giới, chỉ vì để cho

gã phủ xuống thiên địa, trao cho gã sứ mạng thống nhất Vọng Cổ."

"Vị Thái Tử của Tử Thanh có thể trấn áp một cái thời đại này, cùng với

Kính Vân Nhân Hoàng nam bắc nhìn nhau, dưới sự nỗ lực của cả hai người,

cuối cùng cũng khiến cho cục diện trong những địa vực không bị đoạt mất của

nhân tộc chúng ta trở nên ổn định."

"Lúc này nhân tộc còn có 3 vực 27 bảy quận, bên trong Tử Thanh đại vực

ngay ở dưới chân của chúng ta, chính là Thánh Lan đại vực bây giờ!"

"Sau đó, vị thiên kiêu tuyệt thế này, vẫn lạc."

"Vẫn lạc ở trên mảnh đất của Tử Thanh thượng quốc, vạn tộc tham dự đánh

chết người này đều là hạng người kinh người, còn có cả Thần ngủ say bên dưới

đại địa ra tay, mà Kính Vân Nhân Hoàng lại không kịp tiếp viện, lúc đó trên đời

không còn Tử Thanh, vị thiên kiêu tuyệt thế kia cuối cùng chết trận ở một Châu

hải ngoại cách nơi này rất xa xôi."

"Ngày Thái Tử của Tử Thanh tử vong, dãy núi Vọng Cổ chấn động giống

như hò hét, cả vạn dòng sông chảy ngược dòng giống như đang khóc, nửa

khuôn mặt Thần Linh trên bầu trời cũng mở mắt vì việc này."

"Cho đến một số năm sau, theo Tử Thanh biến mất, theo Thánh Lan Đại

Công Tước được bổ nhiệm thành Vực Chủ, lịch Đạo Thế năm 12578, dù Đạo

Thế Nhân Hoàng là một người thánh minh hiền đức, nhưng hết thảy vẫn bị cải

biến, Hắc Thiên tộc quật khởi, xâm lấn nhân tộc chúng ta!"

"Đạo Thế Nhân Hoàng ngự giá thân chinh, toàn tộc phản kháng, vốn có thể

thành công đánh lui Hắc Thiên tộc, nhưng vào thời khắc mấu chốt Thánh Lan

Đại Công Tước phản bội, chắp tay dâng tặng một vực cho Hắc Thiên, bản thân

cũng trộn lẫn huyết mạch với huyết mạch Hắc Thiên, đào ngũ phản bội nhân

tộc!"

"Từ sau trận chiến này, nhân tộc mất đi 2 vực 20 quận, lịch sử ghi là sự phản

bội của Thánh Lan."

"Từ một khắc này bắt đầu, Tử Thanh đại vực đổi tên, xưng là Thánh Lan."

Giọng nói của Quận Thừa giống như đưa mọi người bước vào trong dòng

thời gian, đứng đó chứng kiến lịch sử nhiều năm qua của nhân tộc, toàn bộ quá

trình rung động đến tâm can, vừa có sục sôi cũng có bi thương.

"Cứ như vậy, nhân tộc chúng ta từ thời điểm có địa vực tràn ngập khắp toàn

bộ Vọng Cổ, cuối cùng chỉ còn lại có một vực bảy quận, bây giờ là lịch Huyền

Chiến năm 2931, nhìn Huyền Chiến Nhân Hoàng chúng ta, tái hiện thánh

quang."

Nói xong, Quận Thừa than nhẹ một tiếng.

"Tương lai còn phải dựa vào các ngươi, hy vọng các ngươi có thể kế thừa

nếp xưa, trở thành Chấp Kiếm Giả chân chính có thể thủ hộ nhân tộc, mà không

phải là người tư lợi cho bản thân!"

Trong đại điện là một mảnh im lặng, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Hứa Thanh cúi đầu, chẳng biết lúc nào hai tay của hắn đã nắm chặt lại, nắm

chặt tới mức hai tay trở nên trắng bệch, nắm tới không có tri giác.

Bình luận

Truyện đang đọc