QUANG ÂM CHI NGOẠI

Cùng lúc đó Hoàng Nhất Khôn đang chạy như điên xuống núi, không ngừng

phun ra máu tươi, thần sắc trần ngập bi phẫn, nhất là nhìn tới bàn tay của mình

lúc này chỉ còn lại ba ngón tay rực rỡ, việc này khiến cho gã có một loại kích

động muốn khóc thật to.

"Đáng lẽ ta không nên tới khiêu chiến, quá ức hiếp người rồi!"

"Sức mạnh thân thể nửa bước Kim Đan, đặt người này ở bên trong Liên

Minh Bảy Tông cũng sẽ thành tồn tại không mấy người dám đi trêu chọc, ta

cũng đã nhận thua …vậy mà ả vẫn đánh!"

"Hơn nữa, những điện hạ của ngọn núi thứ bảy này đều không phải là thứ

tốt mà rất biết ẩn giấu, lão Tam kia như độc xà khiến ta nhìn không thấu, nói y

là Kim Đan ta cũng tin, lão Nhị thì toàn thân quái lực đáng sợ tột cùng, hơn nữa

vậy mà bọn họ đều muốn tách ngón tay của ta!!!"

Trong bi phẫn, Hoàng Nhất Khôn với khuôn mặt ứ máu vừa đi tới chân núi

đang muốn ly khai, nhưng trong nháy mắt tiếp theo gã chợt ngẩng đầu nhìn về

phía trước.

Trên con đường nhỏ phía trước bỗng có một người thanh niên mặc đạo bào

màu xám đi tới, thanh niên này miệng vừa ăn táo vừa giơ tay lên chào hỏi với

gã, trên mặt còn cười tủm tỉm.

"Nhất Khôn, sao lại như thế này, bị lão Nhị nhà ta đánh sao?"

"Ngươi là ai?" Hoàng Nhất Khôn lập tức run lên, da đầu gần như muốn nổ

tung, trực giác nhạy cảm báo cho gã biết, trên thân người trước mắt này còn tồn

tại lực lượng kinh khủng và siêu việt hơn cả Tam điện hạ cùng Nhị điện hạ,

trong mắt của gã thì dường như đối phương không phải người, mà là một hung

thần quỷ dị khoác lớp da người bên ngoài.

"Vậy mà ngươi không biết ta sao? Ta là hảo hữu với ca ca Hoàng Lệnh Phi

của ngươi, gã không nói gì về ta cho ngươi hả?" Đội trưởng kinh ngạc nhìn

Hoàng Nhất Khôn.

"Không cần khẩn trương nha!" Đội trưởng nhìn thấy Hoàng Nhất Khôn

khẩn trương như vậy, thở dài một hơi và trong mắt mang theo một chút cảm

giác cùng chung mối thù.

"Đây là do lão Nhị và lão Tam đánh đúng không, quả thực hai người bọn họ

có hơi quá đáng." Đội trưởng lắc đầu với bộ dạng rất tức giận, còn thuận tay

ném cho Hoàng Nhất Khôn mấy khỏa đan dược.

Nhưng Hoàng Nhất Khôn vẫn cảnh giác như trước, lúc này hô hấp của gã

dồn dập muốn rời khỏi nhưng lại không dám, đồng thời cũng đã suy đoán ra

thân phận của đối phương.

"Đại điện hạ?"

"Không nên xưng hô như vậy, quá khách khí rồi, gọi ta là đại sư huynh là

được, ta không giống với lão Nhị cùng lão Tam và một vài tên khác." Nụ cười

của đội trưởng ôn hòa như ánh mặt trời, nhẹ nhàng mở miệng.

"Đại sư huynh....." Hoàng Nhất Khôn chần chờ một chút, thấp giọng mở

miệng.

"Thế này mới đúng, ngươi không nên lo lắng nhé, tới đây, ta tiễn ngươi

xuống núi." Đội trưởng cười tủm tỉm mở miệng.

"Không cần, tự ta có thể..." Trái tim Hoàng Nhất Khôn càng lúc càng run

rẩy.

"Vậy cũng được, ta sẽ không tiễn nữa, đúng rồi, tiền mấy khỏa đan dược

vừa rồi, còn phải phiền sư đệ ngươi trả cho ta một chút, một ngón tay là đủ rồi."

Đội trưởng liếm liếm bờ môi, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng, trong con

mắt kia rõ ràng mơ hồ nổi lên khuôn mặt của gã, gương mặt kia cũng từ từ

nhắm hai mắt, nhưng biểu cảm lại lộ ra vẻ dữ tợn và đói khát vô cùng.

Ngay khi luồng đói khát này khuếch tán từ trên người đội trưởng, Hoàng

Nhất Khôn phát hiện tâm thần của mình chấn động mãnh liệt, trong lòng hiện

lên nguy cơ sinh tử không cách nào hình dung, mắt thấy đội trưởng tới gần thì

gã lập tức rút lui, nhưng không đợi gã chạy trốn, chỉ thấy hoa mắt một cái và

một tiếng rặc rặc vang lên, ba ngón tay của gã …chỉ còn lại hai ngón.

Bị Đại điện hạ gặm đứt một ngón.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, gã bất chấp ngón tay bị gặm mà điên cuồng

bỏ chạy.

Đội trưởng nhìn thấy như thế, chỉ ước lượng ngón tay rực rỡ như tử kim

trong tay của mình, mỉm cười.

"Đứa nhóc này chơi không vui chút nào, vẫn là Tiểu Thanh nhà ta thú vị."

Trên đỉnh núi Thất gia cũng nhìn thấy một màn này, lão hài lòng gật nhẹ

đầu.

"Trong mấy người đệ tử, chỉ có lão đại là biết giảng đạo lý!"

Người tôi tớ bên cạnh nghe vậy liền trầm mặc, không biết nên nói cái gì, gã

không nhìn ra Đại điện hạ nói đạo lý như thế nào...

"Nhưng mà như vậy cũng không công bằng, lão Đại lão Nhị lão Tam đều có

ngón tay, lão Tứ không thể không có." Thất gia bỗng nhiên mở miệng, giơ tay

phải vung lên.

Ở dưới chân núi, tên thiên kiêu Hoàng Nhất Khôn của Huyền U tông đang

chạy như điên đến, sau khi bị đội trưởng hoàn toàn hù dọa thì bi phẫn và hoảng

sợ tràn đầy trong lòng, lúc này thân thể của gã đột nhiên bị một cỗ cuồng phong

từ trên trời giáng xuống cuốn lên.

Tâm thần của gã dấy lên chấn động trước đó chưa từng có, cả người hầu

như muốn hồn phi phách tán, mà luồng cuồng phong không cách nào chống cự

này cũng trực tiếp ném gã văng đến phía bến cảng số 176.

Trong nháy mắt tiếp theo thân thể Hoàng Nhất Khôn oanh một tiếng, đập

vào trước cửa lớn của Bộ Hung ti bến cảng số 176.

Toàn thân Hoàng Nhất Khôn mệt mỏi rã rời, trong đầu tràn ngập hỗn loạn,

nhưng không đợi gã thấy rõ bốn phía đã nghe được sau lưng truyền tới thanh âm

thanh thúy kèm theo kinh ngạc của một thiếu nữ.

"Ai vậy, đột nhiên bay tới trước mặt ta, muốn tập kích ta sao? Hừ, lén lén lút

lút, nhìn qua liền biết không phải là người tốt, Tiểu Bì, trấn áp!"

Hoàng Nhất Khôn chợt thanh tỉnh, một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt đến

kinh tâm động phách lập tức điên cuồng bộc phát bên trong đầu, gã không chần

chờ chút nào mà theo bản năng muốn bỏ chạy.

Nhưng vẫn đã chậm, nháy mắt một cái một chiếc xúc tu to lớn trống rỗng

xuất hiện, lực lượng Kim Đan bộc phát cuốn gã lên dễ như trở bàn tay.

Ngay tức thì gã bị khí tức Kim Đan bên trong chiếc xúc tu chấn động, cả

người phun ra máu tươi bị trấn áp lâm vào hôn mê.

Mà trước khi hôn mê, gã còn mơ hồ nghe được giọng nói của thiếu nữ vang

vọng ở bên người.

"Không tệ không tệ, rất thích hợp để đưa tới cho Hứa Thanh ca ca làm thí

nghiệm…”

Bình luận

Truyện đang đọc