QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Nói tới cái này....." Thần sắc đội trưởng lộ ra một tia đắc ý, theo bản

năng lấy ra một quả đào, vừa muốn ăn, nhưng phát hiện ra Thế Tử đang nhìn

chính mình.

Vì vậy y liền chớp chớp mắt, lại lấy ra một quả lê đưa cho Thế Tử.

"Lão gia gia, ăn một quả hay không?"

Thế Tử mặt không cảm xúc.

Đội trưởng cười ngượng, thu hồi quả lê rồi ho khan một tiếng.

"Nói tới cái này, đó đương nhiên là lão đầu tử chủ động tìm tới ta, lúc ấy ta

còn mặc quần yếm, đang chơi bùn cùng các tiểu muội muội nhà hàng xóm, kết

quả lão đầu tử xuất hiện, quấy rầy chuyện tốt của ta, lại sờ nắn xương cốt của ta

và nói lão là người hữu duyên với ta, vì vậy liền bắt cóc ta."

"Về phần tiểu Thanh, đó là hắn chủ động tới tìm sư tôn, không giống như

ta."

Thế Tử liếc mắt nhìn đội trưởng, lão nghe hiểu rồi, tiểu tử này là chủ động

đi tìm sư tôn của y, mặt dày mày dạn mới được thu nhận, vì vậy đang muốn mở

miệng.

Nhưng vào lúc này, trong lòng Thế Tử như có nhận thấy, ngẩng đầu nhìn về

phía Hứa Thanh đằng xa xa.

Đội trưởng rất nhanh liền có phát hiện, tương tự nhìn lại.

Trong thiên địa lờ mờ, trong bão cát màu xanh, Hứa Thanh lặng lẽ đứng ở

nơi đó nhìn qua Thiên Mệnh Hoa trước mắt.

Hắn biết rõ, đóa hoa này là đại sư huynh bỏ xuống.

Cũng hiểu rõ người có thể biết được qua khứ của mình, nhất định là sư tôn,

như vậy đóa Thiên Mệnh Hoa này xuất hiện, cũng sẽ không còn đột ngột nữa.

Sư tôn, đã dự liệu được hết thảy.

Hứa Thanh cẩn thận giơ tay lên, chậm rãi cầm lấy hộp sắt và nhìn qua đóa

hoa bên trong, hắn không thể khống chế lần nữa nghĩ tới vị lão nhân trong

doanh địa thập hoang giả kia.

"Lôi đội, ta rốt cuộc, đã tìm được Thiên Mệnh Hoa....."

Hứa Thanh thì thào, hai mắt nhắm nghiền.

Theo những gương mặt huyết sắc sau lưng tan vỡ, theo vô cùng vô tận huyết

khí tràn vào từ lỗ chân lông trên toàn thân, một cái chớp mắt Hứa Thanh đã lờ

mờ nghe được tiếng thở dài không cam lòng của thần tính.

Nhân tính, liên tục trở về trong lúc từng giọt nước mắt rơi xuống.

Đóa hoa này giống như một cái neo vậy.

Khiến cho hết thảy hỗn loạn của Hứa Thanh có được đầu nguồn yên ổn, để

cho hết thảy hoảng hốt của hắn, có được ký hiệu ổn định, càng làm cho nhân

tính của hắn, từ đó đã có cụ tượng, giống như hóa thành bàn thạch, không thể bị

phá vỡ.

Hết thảy những thứ nguyên bản trọng yếu trong trí nhớ mà bị biến thành

không trọng yếu, đã được nhớ lại và bây giờ lần nữa hiện lên.

Cảnh tượng khi còn bé, cảnh tượng trong Thất Huyết Đồng, toàn bộ trải qua

trong Phong Hải Quận cũng lại hiện ra, vả lại càng thêm khắc sâu.

Hắn xác định tên của mình, xác định người và vật mình không thể nào vứt

bỏ.

Thần tính đang ẩn nấp, thú tính đang bị áp chế.

Hồi lâu, thật lâu sau.

Hứa Thanh mở mắt ra, trong mắt lộ ra bi thương, hắn …hoàn toàn thức tỉnh.

Hỗn loạn, tan biến.

Đói khát, không còn.

Một cái chớp mắt tỉnh lại, hắn cảm nhận được sự khác biệt trên thân thể của

mình, lực lượng thân thể dồi dào đang lưu chuyển trong người, tản mát ra khí

tức kinh khủng cùng với chấn động đáng sợ.

Cỗ thân hình Thần Linh trước kia hắn rất khó khống chế toàn bộ, bây giờ độ

phù hợp lại đạt đến độ cao trước đó chưa từng có.

Bắt đầu từ giờ khắc này bắt đầu, thân này đã không hề thuộc về ngón tay

Thần Linh.

Bởi vậy chiến lực tăng trưởng mang đến cũng sẽ càng thêm kinh khủng.

Tiếp theo, Hứa Thanh cảm nhận được Thần Tàng do lực lượng Tử Nguyệt

biến thành, cũng cảm nhận được dấu vết thần tính chủ đạo ý thức chính mình.

Đó là một cái phù văn màu vàng, khắc ở trong trung tâm sinh mệnh.

Thần tính, có thể tùy thời được mở ra.

Mà so với các điều ấy, những gì Hứa Thanh trải qua lần này mới là chỗ trân

quý nhất.

Hắn cảm nhận được nhân tính bị đánh mất, trải qua thú tính điên cuồng, cảm

nhận được thần tính lạnh lùng.

Cuối cùng, hắn có được neo đỗ của chính mình.

Rằng buộc thú tính điên cuồng, khiến thần tính lạnh lùng ẩn nấp, khiến nhân

tính trở về, vả lại đã trở thành chủ đạo.

"Quá trình này, chính là tiếp xúc cấp Thần."

Giọng nói của Thế Tử truyền đến từ phía sau, rơi vào trong tai Hứa Thanh.

Hứa Thanh trầm mặc.

"Tiểu Thanh, sau lần trải qua này, ngươi có cảm nhận được quyền hành hay

không?" Giọng nói mang theo hiếu kỳ của đội trưởng vang vọng bốn phương.

Hứa Thanh quay đầu, nhìn sau lưng.

Hắn nhìn thấy Thế Tử, thấy được đội trưởng.

"Đại sư huynh, tiền bối." Giọng nói của Hứa Thanh khàn khàn, chú ý đến

đội trưởng đã mất đi không ít máu thịt trên cánh tay.

Nơi bị hắn cắn qua hình như rất đặc thù, lấy năng lực khôi phục của đội

trưởng mà bây giờ cũng không có hoàn toàn đỡ hơn.

Chú ý tới ánh mắt của Hứa Thanh, đội trưởng theo bản năng đặt tay trái ra

sau lưng, chẳng hề để ý mà cười cười thúc giục, mang theo mong đợi.

Thế Tử muốn lắc đầu, lão không cho rằng lần đầu tiên tiếp xúc cấp Thần

liền có thể nắm được quyền hành, bình thường mà nói đều cần tiếp xúc nhiều

lần mới có thể, nhưng nhớ lại ngộ tính Hứa Thanh, lão kiềm chế cử động lắc

đầu lại.

"Tiểu tử này ngộ tính vô cùng yêu nghiệt..... Hay là trước xem thế nào lại

tính."

Hứa Thanh liếc mắt nhìn Thế Tử, lại ngóng nhìn ánh mắt đại sư huynh, đáy

lòng nổi lên gợn sóng, sau đó nhớ lại bản năng lúc mình hỗn loạn và điên

cuồng.

Nhưng mà lúc đó hắn ở trong trạng thái vô ý thức, cho nên lúc này hồi

tưởng cần có thời gian cẩn thận nhận thức lại.

Thời gian trôi qua, sau hai đốt hương, Hứa Thanh nhíu mày.

Hắn nhớ tới lúc trước mình ngoại trừ đói khát ra, còn có một loại khát vọng

càng mạnh hơn đối với máu tươi, nhưng cái này có chút không giống như quyền

hành của Thần Linh cùng hắn suy nghĩ.

Đội trưởng thấy biểu cảm của Hứa Thanh, ho khan một tiếng, thần sắc mang

theo một chút tự ngạo.

"Tuy rằng khả năng lần đầu tiên tiếp xúc cấp Thần liền cảm thụ được quyền

hành cực kỳ nhỏ, nhưng mà tiểu Thanh, đại sư huynh có chút thất vọng với

ngươi, nhưng mà ngươi cũng không nên nản lòng, ngươi còn nhỏ, cố gắng nỗ

lực, ta cho rằng ngươi vào lần thứ hai nhất định có thể thành công giống như

ta."

Thế Tử chú ý đến trên người Hứa Thanh, đáy lòng cũng không biết là nhẹ

nhàng thở ra hay là thở dài, chậm rãi mở miệng.

"Đi thôi, cần phải trở về rồi."

Trong lúc nói, Thế Tử đi thẳng về phía trước, mắt thấy sẽ đưa Hứa Thanh

cùng đội trưởng rời khỏi nơi đây.

Nhưng vào lúc này, Hứa Thanh chần chờ một chút.

"Ta giống như cảm nhận được... Nhưng không xác định có phải hay không."

Nói xong, Hứa Thanh men theo cảm ứng trong đáy lòng, giơ tay phải lên,

nhẹ nhàng vung một cái về phía trước...

Từng giọt máu tươi lập tức tràn ra từ lỗ chân lông trên toàn thân, nhanh

chóng thoát ly thân hình, bên trong mỗi một giọt máu tươi đều giống như có đủ

ý chí, hiện ra gương mặt Hứa Thanh.

Chúng nó hội tụ cùng một chỗ, xoay tròn bốn phía quanh Hứa Thanh, dần

dần tạo thành một cái vòng xoáy huyết sắc.

Bình luận

Truyện đang đọc