QUANG ÂM CHI NGOẠI

“Chẳng lẽ…” Khi Hứa Thanh suy ngẫm, Đội trưởng tiểu đồ đằng trên cánh

cửa phát ra âm thanh không thể tưởng tượng nổi.

“Không đúng, Tiểu A Thanh, ta nhất định lãng quên một chút ký ức, ta bị

ảnh hưởng. Tình huống này là thế nào, không được, ta phải suy nghĩ thật kỹ,

chuyện này thật đáng sợ.”

Đội trưởng kêu lên kinh ngạc.

“Đại sư huynh, đừng nghĩ nữa.” Hứa Thanh đứng lên, đi đến phía cánh cửa.

Hắn muốn đẩy nó ra.

Nhưng ngay khi Hứa Thanh tới gần cánh cửa, tiểu đồ đằng mà Đội trưởng

biến thành đột nhiên tuôn ra ánh xanh, trong đó vang vọng vô số tiếng gầm nhẹ,

tiếng vang chấn động Thần hồn.

Mà khoảnh khắc tiếp theo, một mảnh ánh sáng màu đỏ bỗng xuất hiện trên

đồ đằng của Đội trưởng, nhanh chóng lan tràn, bắt đầu hóa. giấy

“Ta ta ta, ta nhớ tới rồi. Ta trúng nguyền rủa của Xích Mẫu, ta không nên

nhớ tới. Chuyện này không đúng, Tiểu A Thanh nhanh nhanh nhanh, làm ta

quên đi!”

Sau khi Đội trưởng sững sờ, lập tức sốt ruột, âm thanh ẩn chứa vô tận hối

hận, mà đôi mắt Hứa Thanh cũng ngưng lại, đầu óc hắn truyền đến từng đợt âm

thanh ken két. Vẻ mặt hắn thay đổi, hắn lập tức khoanh chân ngồi xuống, triển

khai ý cảnh lãng quên lần nữa.

Hơn mười nhịp thở sau, Hứa Thanh mở mắt, lộ ra vẻ mờ mịt.

Trên cánh cửa, tiểu đồ đằng mà Đội trưởng biến thành cũng chớp chớp hai

mắt.

“Ừm? Tại sao ta cảm giác quên đi chuyện gì, thú vị… Chờ ta suy nghĩ thật

kỹ, ta nhất định có thể nhớ tới đã xảy ra chuyện gì.”

Hứa Thanh trầm ngâm, nhìn xung quanh một chút, bỗng nhiên mở miệng.

“Đại sư huynh, việc này không đúng, chắc là ta triển khai ý cảnh lãng quên,

nhưng ta tuyệt đối sẽ không đột nhiên triển khai, ắt có nguyên nhân.”

“Chắc là ta muốn khiến chúng ta lãng quên một vài chuyện, mà một khi nhớ

tới những chuyện kia, sẽ có đại kinh khủng.”

“Cho nên, ta đề nghị ngươi không nên nhớ lại.”

Hứa Thanh nói, đứng dậy đưa tay đặt trên cánh cửa.

“Đại sư huynh, chúng ta cùng đẩy ra cánh cửa này!”

Đội trưởng trong tiểu đồ đằng trên cánh cửa hoài nghi, sau nghĩ ngợi thì tán

đồng đáp án của Hứa Thanh, dù đáy lòng vẫn hiếu kì đã xảy ra chuyện gì,

nhưng hắn lựa chọn đè xuống lòng hiếu kỳ này.

“Thôi thôi, sau này lại nghĩ, mở cửa trước, trở thành Nghịch Nguyệt Chủ!”

Đội trưởng thở sâu, biến thành tiểu đồ đằng lấp lánh ánh sáng, phối hợp

cùng Hứa Thanh. Hai người đồng thời bùng nổ, đẩy ra… Cánh cửa của Điện

đường chí cao Nghịch Nguyệt Điện chưa từng được mở ra cả kỷ nguyên này!

Nghịch Nguyệt Chủ, lập tức sẽ xuất hiện.

Cùng lúc đó, nguy cơ dãy núi Khổ Sinh cũng đến thời khắc mấu chốt. Theo

xác phàm của Xích Mẫu giáng lâm, dãy núi trên biển máu thành đảo hoang, bị

da của xác phàm bao phủ.

Mỗi một lần tấm da kia nhúc nhích đều sẽ co vào phía trong một chút. Hết

thảy núi đá, cỏ cây, vạn vật thậm chí chúng sinh, nếu bị nó đụng chạm đến, đều

sẽ thành một bộ phận của tấm da người, bị cắn nuốt.

Trong khi nó cắn nuốt, dãy núi Khổ Sinh lớn như vậy đã biến mất gần như

bảy phần mười khu vực.

Mà bữa ăn uống, vẫn còn tiếp tục.

Trên biển máu, tu sĩ Hồng Nguyệt cuồng nhiệt cúng bái, Hồng Nguyệt Điện

hoàng mặt không biểu cảm, vẫn chưa ngóng nhìn phía dưới, mà nhìn về nơi xa.

Nơi hắn chú ý trọng điểm cũng không phải là nơi này.

“Thế tử, các ngươi vẫn chưa xuất hiện sao?”

Hồng Nguyệt Điện hoàng thì thào dưới đáy lòng. Việc vây lại nơi này, chậm

rãi cắn nuốt xoá bỏ dãy núi Khổ Sinh, chỉ là bố trí của hắn vì đạt được mục đích

mà thôi. Hắn muốn dùng chuyện này làm mồi, ép buộc đám người Thế tử xuất

hiện.

Bọn họ, mới là trọng điểm của hắn.

Nếu không, chỉ là một dãy núi Khổ Sinh, hắn há có thể đích thân đến, còn

triển khai nội tình của Hồng Nguyệt.

“Lại không xuất hiện, nơi đây đều sẽ thành đồ ăn của chủ nhân.”

Điện hoàng cười lạnh, cảm giác bát phương.

Mà giờ khắc này, trong dãy núi Khổ Sinh bị da xác phàm của Xích Mẫu bao

phủ, ba phần mười khu vực còn lại hội tụ toàn bộ tu sĩ.

Tuyệt vọng, mỏi mệt, mờ mịt, bất đắc dĩ… Đủ loại tâm tình tiêu cực vô

cùng rõ ràng dâng lên trên người tu sĩ ở đây.

Quần áo bọn họ tả tơi, tiều tụy đầy mặt, rất nhiều người đã hao phí toàn bộ

tu vi, giờ phút này suy yếu vô cùng, chỉ có thể chờ đợi tử vong đến.

Tất cả cố gắng đều không có bất cứ tác dụng nào. Đối mặt với xác phàm của

Xích Mẫu, cho dù Tứ điện chủ cũng không thể đối kháng.

Bọn họ đã từng cố gắng, cũng dốc hết sức bùng nổ đánh lên mảnh thiên địa

da người u ám này, nhưng tất cả thuật pháp và Thần thông rơi vào tứ phương,

đều như trâu đất xuống biển, không nổi lên chút gợn sóng nào.

Kẻ phàm tục, đối mặt với Thần linh, căn bản không thể chống cự.

Phóng mắt nhìn lại, huyết vũ nơi đây không ngừng rơi, mặt đất cũng đều bị

dìm ngập, giống như đã thành huyết hà. Mọi người chỉ có thể bằng hết khả năng

đứng ở nơi cao hơn.

Mà dị chất cũng càng trở nên mãnh liệt, thậm chí đã có không ít tu sĩ bắt đầu

dị hoá, kêu rên trong nỗi đau khổ này. Chiến hữu bên cạnh chỉ có thể yên lặng

kết thúc vì bọn họ, đây là phương thức duy nhất để làm dịu nỗi đau khổ.

Tứ điện chủ đắng chát nhìn hết thảy, nhắm hai mắt lại. Loại cảm giác muốn

giãy dụa lại không có bất cứ tác dụng gì làm tâm thần vốn kiên định của hắn

cũng rơi xuống vực sâu.

Thánh Lạc đại sư đi theo phía sau hắn, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua tu sĩ

đau đớn xung quanh. Nghe tiếng kêu rên đếm không hết kia, hắn bất lực.

Đan dược căn bản không đủ cho mọi người sử dụng.

Trong đám người, những tùy tùng của Đan Cửu đại sư, giờ phút này cũng

đều đắng chát, càng có cảm giác tín ngưỡng sắp sụp đổ.

Bọn họ… Cuối cùng không tìm được Đan Cửu, mà bây giờ toàn bộ đại mạc

trở thành biển máu, dãy núi Khổ Sinh cũng đứng trước sự sụp đổ. Trên một ý

nghĩa nào đó, Đan Cửu bọn họ đi theo, hoặc đã tử vong, hoặc không ở nơi này.

“Hi vọng đại sư, không ở nơi này…” Tùy tùng đứng đầu, vị nữ tử phóng

khoáng kia than nhẹ một tiếng.

Trong đám người, còn có một mảnh nhỏ khu vực, đám người Linh Nhi và

Ninh Viêm ở nơi đó.

Bình luận

Truyện đang đọc