QUANG ÂM CHI NGOẠI

Thần sắc Hứa Thanh ngưng tụ, đội trưởng nghe vậy nắm lấy cơ hội, nịnh

nọt mở miệng.

"Sư tôn uy vũ, chúng ta cũng bởi vì có sư tôn lão nhân gia ngài, cho nên mới

dám mưu đồ nha."

"Cả ngày chỉ biết vuốt mông ngựa!" Thất gia vừa đi về phía trước, vừa nhàn

nhạt mở miệng.

Đội trưởng nghe nói như thế, không có chút cảm giác bị giáo huấn khiển

trách nào, ngược lại còn vô cùng đắc ý.

Mà giờ khắc này, theo Thất gia tiêu sái đi tới, gương mặt máu thịt kia cũng

càng vùng vẫy vặn vẹo thêm kịch liệt.

Cho đến một lát sau, lúc Thất gia đi tới trước mặt gương mặt máu thịt, một

đám sương mù xoắn tới, gương mặt to kia truyền ra một tiếng gào thét không

cam lòng, hóa thành tro bụi trước mắt ba người, lộ ra một tòa miếu thờ màu đỏ

bị vùi bên trong.

Tòa miếu thờ hiện ra một cỗ khí tức cổ xưa, cửa lớn đóng chặt, bên trong

hoàn toàn yên tĩnh.

Màu sắc bên trên ẩn chứa từng trận âm u, đồng thời còn chuyền tới một

luồng cảm giác nhẹ nhàng.

Giống như mảnh huyết sắc này không phải là máu tươi, mà là quỳnh tương

ngọc dịch.

Loại cảm giác mâu thuẫn này khơi gợi lên bản năng sinh mệnh, bụng Hứa

Thanh bỗng truyền ra âm thanh xì xào, dâng lên cảm giác đói khát, mà ánh mắt

đội trưởng cũng co lại, nước bọt chảy xuống.

"Các ngươi lui ra phía sau một chút." Thất gia chậm rãi mở miệng.

Hứa Thanh nhanh chóng rút lui, mắt thấy đội trưởng trong lúc ép buộc bản

năng lui lại có chút chậm, vì vậy Hứa Thanh liền đưa một tay ra túm lấy y, cho

đến khi rời khỏi ngoài trăm trượng, Thất gia đi đến trước cửa lớn miếu thờ màu

đỏ, thần sắc có chút ngưng trọng, giơ tay phải lên, nhẹ nhàng nhấn một cái.

Oanh một tiếng, cửa lớn miếu thờ màu đỏ mở ra.

Một mảnh hồng mang từ trong tiết ra, hóa thành một gương mặt hư ảo thật

lớn, nuốt về phía Thất gia.

Thất gia hừ lạnh một tiếng, toàn thân lóng lánh kim quang, tay phải giơ lên

phía trước nhấn một cái, gương mặt hư ảo kia lập tức dừng lại ở phía trước, cuối

cùng hóa thành vô số con hồ điệp màu đỏ, tiêu tán.

Nơi những con hồ điệp màu đỏ bay qua, bất kể chỗ nào thì hư vô đều bị ăn

mòn, khí tức tràn ra khiến cho Hứa Thanh cùng đội trưởng riêng phần mình

kinh hãi.

"Được rồi." Thất gia bình tĩnh mở miệng, đi về phía trong miếu.

Hứa Thanh cùng đội trưởng vội vàng chạy tới, sau khi bước vào trong tòa

miếu thờ này, liền nhìn thấy một tòa cung điện chấn động tâm thần.

Bên trong miếu thờ, tràn đầy cảm giác mênh mông rộng lớn.

Chính giữa là một cái pho tượng khổng lồ, không phải Huyền U Cổ Hoàng,

mà một tồn tại lạ lẫm, hình như không được ghi chép bên trong lịch sử tiếp sau

của nhân tộc.

Người này mặc một bộ đạo bào huyết sắc, đứng ở nơi đó giơ hai tay lên, tựa

như muốn ôm toàn bộ miếu thờ.

Mà chung quanh gã, bên trong miếu thờ, thình lình tồn tại hơn mấy trăm

ngàn gương mặt trông giống như mặt nạ.

Những gương mặt này lớn nhỏ không kém bao nhiêu, trong đó có già có trẻ,

có nam có nữ, vẻ mặt hỉ nộ ái ố, dạng nào cũng có.

Chúng nó đều là bị áp vào bên trên vách tường, vờn quanh bốn phía, mà nếu

như cẩn thận nhìn có thể phát hiện, những gương mặt này thật ra đều là từng bộ

da người.

Rất nhiều da mặt, làm cho bầu không khí nơi này dĩ nhiên trở nên vô cùng

quỷ dị, giờ phút này theo ba người Hứa Thanh đến, những chiếc mặt nạ da

người này đồng loạt nhìn về phía bọn họ, vị trí lỗ thủng hai mắt tràn ra ánh sáng

âm u.

Hứa Thanh thay đổi sắc mặt, đội trưởng hít sâu.

"Nơi đây tên là Tiên Thuật điện, bên trong mỗi một tòa hành cung của

Huyền U Cổ Hoàng đều tồn tại loại Tiên Thuật điện này, bên trong phong ẩn

giấu rất nhiều tiên pháp đặc thù hồi đó."

Thất gia thần sắc bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng.

"Tiên Thuật mà các ngươi tưởng tượng là rất tốt, nhưng thật ra cũng không

phải cùng một dạng như vậy, nó cũng không phải là tự nhiên rực rỡ tươi đẹp,

mà ẩn chứa sự kinh khủng bên trong."

"Mỗi một tờ da mặt ở nơi này, đều là một cái Tiên Thuật, không cần cảm

ngộ, không cần tu luyện, chỉ cần áp vào trên mặt là có thể sử dụng."

"Phương pháp như thế, tự nhiên cần phải trả đại giới nhất định, bất kỳ một

cái Tiên Thuật nào, muốn triển khai cũng cần phải hấp thu sinh mệnh, người

mang lên da mặt này, mỗi một lần vận dụng, sẽ càng ngày càng cần nhiều sinh

mệnh hơn, cho đến cuối cùng nếu không cung cấp đủ, sinh mệnh máu thịt toàn

thân sẽ bị hút vào trong đó, tiếp đó... Hóa thành một tờ mặt nạ da người mới."

Ngữ khí Thất gia bình tĩnh, nhưng ý nghĩa bên trong lời nói lại khiến cho

tâm thần Hứa Thanh dấy lên gợn sóng, cũng có thêm càng nhiều nhận thức hơn

nữa đối với Tiên Thuật.

Về phần đội trưởng, tựa hồ vốn đã có chút hiểu biết về việc này, cũng không

ngoài ý muốn, chỉ là thần sắc hơi lộ ra một tia phức tạp, nhưng rất nhanh liền

biến mất.

"Các ngươi cũng không cần căng thẳng, tổng thể mà nói, Tiên Thuật uy lực

lớn đều bất phàm, ẩn chứa các loại môn đạo khó lường, cho nên dùng một cách

hợp lý thì có lợi đối với các ngươi. Mặt khác, mỗi người chỉ có thể cầm ra một

chiếc mặt nạ Tiên Thuật trong Tiên Thuật điện, nhiều hơn sẽ có nguyền rủa, sau

khi lấy ở nơi này, đi tới những Tiên Thuật điện của hành cung khác cũng không

cách nào tiếp tục lấy nữa."

Thất gia nói xong, ngẩng đầu nhìn qua pho tượng bên trong miếu thờ, trong

giọng nói bình tĩnh, nhiều hơn một chút cảm khái.

"Về phần pho tượng kia, đây là một vị Đại Đế của nhân tộc bị lịch sử lựa

chọn quên đi, người này cả đời sáng tạo ra rất nhiều Tiên Thuật."

"Vi sư căn cứ một chút dấu vết sách cổ để lại, mới biết được một vị tồn tại

như vậy, có lẽ là vì để tô đẹp cho nhân tộc, tô đẹp cho Tiên Thuật, sau khi

Huyền U Cổ Hoàng thống nhất, người này cũng bị ẩn giấu ở bên trong lịch sử."

"Mà Tiên Thuật cũng bị giấu ở trong ba mươi sáu hành cung, bị hóa thành

cấm thuật, không hề truyền ra bên ngoài, nhưng mà sách cổ ghi chép, vào thời

đại kia, vị Đại Đế sáng tạo ra Tiên Thuật này, chính là người lập được công lao

hiển hách cho nhân tộc, cứu vớt vô số quốc gia nhân tộc."

"Bất luận bộ tộc nào quật khởi, đều có mặt sáng và mặt tối, đây cũng là điều

bình thường."

Thất gia nói xong, ánh mắt nhìn tới hai người đệ tử của mình, nhất là lúc

nhìn Hứa Thanh, như có ngụ ý riêng.

Bình luận

Truyện đang đọc