QUANG ÂM CHI NGOẠI

Vô số âm thanh hội tụ cùng một chỗ, gào thét ra một chữ này, trong một cái

chớp mắt ấy, trong đầu Hứa Thanh bỗng nhiên nổ tung.

Tâm thần của hắn rung chuyển, thủy mặc trong thức hải dấy lên sóng cả

kịch liệt.

Kinh thiên động địa.

Gió Viễn Cổ càng nổi lên mạnh hơn, lấy thân thể Hứa Thanh là cửa khẩu,

phóng thích cuồn cuộn ra phía ngoài, gào thét trên tế đàn phá toái nơi đây, theo

thấu kính Thiên Nhãn, cơn cuồng bạo dựng lên trong đầu hết thảy chúng sinh.

Khiến cho tâm thần chúng sinh hoảng sợ, phần lớn cường giả các tộc bên

ngoài, nội tâm đều hồi hộp một tiếng, còn có một chút trực tiếp từ trong trạng

thái khoanh chân hoảng sợ đứng lên, lông tơ dựng đứng.

Trong cảm thụ của bọn họ, giờ khắc này sát ý trong cảnh tượng trong đầu,

dường như hóa thành một hung thần Viễn Cổ, bộc phát ở ngay trước mắt bọn

họ.

Vô cùng chân thật.

Nhất là tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện lại càng là như vậy, trong đó mấy vị Phó

điện chủ thần bí, riêng phần mình ẩn thân, thần sắc nhao nhao biến hóa.

Ánh mắt của bọn họ ngưng trọng, lúc cảm giác đến hình tượng này hình

thành là mượn nhờ lực lượng Nghịch Nguyệt Điện, bọn họ rất là ngạc nhiên,

mặc dù màn cảnh tượng thứ nhất xuất hiện, bọn họ phần lớn là do dự, nhưng

trong tâm lại cực kỳ trọng thị.

Mà bây giờ khi cảm thụ sát ý trong màn cảnh tượng thứ hai, đối với bọn họ

mà nói, tâm thần đã bị rung chuyển mãnh liệt.

"Đây là thật?!"

Thậm chí bên trong Hồng Nguyệt Thần Điện, vào thời khắc này liền có một

cỗ khí tức kinh khủng cũng bộc phát ra.

Sau khi Thần tử bế quan, Điện hoàng chịu trách nhiệm hết thảy, gã bước

một bước từ bên trong ra, thần sắc của gã vô cùng nghiêm túc, coi như là gã

cũng đều cảm nhận hãi hùng khiếp vía.

Gã vốn cho rằng hết thảy là do bọn Thế tử làm ra để hí lộng diễn trò, nhưng

hiện giờ gã không xác định.

Cùng lúc đó, trong lòng đám người Ninh Viêm đồng dạng sôi trào kịch liệt,

mà dựa theo kịch bản, giờ phút này Ngô Kiếm Vu phải xuất hiện, bước chân của

y cũng đều dừng lại, thân thể cứng một chút.

Nhưng khi nghĩ đến vô số người xem đang nhìn chăm chú vào mình, vì vậy

Ngô Kiếm Vu cưỡng ép trấn định lại, mặc một thân hoàng bào và đội vương

miện, thân ảnh với cảnh tượng bầu trời chậm rãi xuất hiện, bao quát đại địa, y

cùng Ninh Viêm diễn vai Chúa Tể, ánh mắt nhìn nhau.

Giờ khắc này, không cần bọn họ biểu hiện ra sự tức giận hay uy nghiêm gì,

đất rung núi chuyển, bầu trời nổ vang, sát ý bốc lên đưa tới hết thảy biến hóa,

cũng tự nhiên mà hóa thành sự khuếch đại cho khung cảnh hùng tráng.

Cho đến thời điểm trước đó, công việc tạo hiệu ứng khuếch đại này là do

bọn Thế Tử tiến hành, nhưng bây giờ bọn họ đã hoàn toàn không chú ý tới

tuồng kịch này nữa rồi, toàn bộ đều nhìn về chỗ Hứa Thanh.

"Sao hắn còn chưa tỉnh lại?" Thế tử do dự trong lòng, nhưng muốn giữ sự

cao thâm và hiểu biết về Hứa Thanh, lão không nói những lời này ra miệng, lão

tin tưởng lão Bát sẽ nói.

"Tại sao tiểu tử này còn chưa tỉnh lại? Hắn cảm ngộ thành công rồi cơ mà."

Đúng như Thế Tử sở liệu, giờ phút này lão Bát mở to mắt, thì thào nói nhỏ.

"Hắn vẫn còn đang cảm ngộ, sát niệm, không phải là cực hạn của hắn."

Sau khi nghe lời lão Bát nói, Thế Tử nhàn nhạt mở miệng.

Minh Mai công chúa khẽ gật đầu.

Lão Bát cười lạnh, nhìn bọn họ.

"Sao biểu tình của các ngươi lại giống như là đã sớm biết sẽ như thế vậy,

nhưng mà lời các ngươi nói lúc trước lại không phải là như vậy nha, quá giả rồi,

coi ta ngốc chắc?"

Minh Mai công chúa mặt không cảm xúc vung tay lên, thân thể lão Bát lập

tức phịch một tiếng, bị một cỗ đại lực trực tiếp đánh bay đến phương xa.

"Lão Bát có khả năng không phải đầu óc bị đánh hư, mà trước lúc bị đánh,

não đã hư mất sẵn rồi."

Thế tử đồng ý, Ngũ công chúa cũng đồng tình, giờ phút này ánh mắt đảo

qua trên người Hứa Thanh, trầm thấp mở miệng.

"Ta rất chờ mong, sau khi hắn cảm ngộ sát niệm của Trảm Thần Đài, tiếp

đến có thể cảm ngộ tới trình độ nào....."

Cùng lúc đó trong thức hải của Hứa Thanh, dưới thủy mặc đang kịch liệt

rung chuyển, sát ý trong đó tương tự khuếch tán toàn thân Hứa Thanh.

Toàn thân hắn chấn động, thân thể hiện ra từng trận đau nhức kịch liệt.

Nhưng giờ khắc này hắn không có ý nghĩ mở hai mắt ra, trong đầu cũng

chưa từng hiện ra ý niệm muốn đi dò xét nguồn gốc của cơn đau nhức trong

đầu, hắn vẫn khoanh chân ngồi ở chỗ đó như trước, tâm thần đắm chìm.

Hứa Thanh đợi hình vẽ thủy mặc trong thức hải thành hình!

Đây mới là chỗ mục đích của hắn.

Một vòng sát niệm chấn động, bị hắn bắt được rồi tiến tới phóng xuất ra,

như vậy cảnh tượng... Cũng sẽ không bị đánh nát nữa.

Mà giờ khắc này, thủy mặc cùng ánh sáng bảy màu giao hòa, thời gian dần

dần trôi qua, một màn cảnh tượng được phác họa ra từ trong đó.

Cảnh tượng bầu trời, một phân thành hai, bộ phận màu trắng đã trở thành

màu xanh, bộ phận màu đen đã trở thành màu đỏ.

Trên màn trời màu xanh, một người khổng lồ vô thượng đội trời đạp đất,

thân mặc vương bào đứng sừng sững, tường vân che đậy tướng mạo, nhưng

không che lấp được khí thế bá đạo có thể trấn áp muôn đời tản mát ra từ trên

người của gã.

Giống như nơi ánh mắt gã nhìn qua, thời gian cuốn ngược lại, khí tức tiếp

xúc, vạn vật quy khư.

Trên màn trời màu đỏ, đồng dạng có một thân ảnh mênh mông như ẩn như

hiện ở bên trong, đó là một người nữ tử váy dài màu đỏ, tướng mạo bình

thường, hai con ngươi thâm sâu ẩn chứa tinh không, có thể nhìn thấy tinh hà

được sinh ra trong đó, cũng có thể thấy được tinh vực ảm diệt.

Mà dưới quần áo của ả cũng không có hai chân, chỗ đó tồn tại vô số xúc tu

lan tràn trên màn trời màu đỏ, bên trong mỗi một cái xúc tu, cũng thình lình

vòng quanh một ngôi sao.

Chấn động Thần Tính ngập trời từ trên người của ả.

"Lý Tự Hóa, ta không ngờ, sẽ là ngươi..... Tới ngăn ta thành Thần."

"Lão đại bệnh nặng." Bên trong màn trời màu xanh, thân ảnh cao lớn kia

khàn khàn mở miệng.

Nữ tử trầm mặc, sau một lúc lâu nhẹ giọng thì thào.

"Ngươi còn nhớ ca khúc của ta sao?"

Theo tiếng thì thào dựng lên, là một đoạn tiếng hát vang vọng thiên địa.

“Có người hóa tự tại bay lên, một đường truy tìm theo gió vượt sóng.

Lướt qua hải dương Hồng Nguyệt, đi khắp biên cương huy hoàng.

Chúng sinh suy tư luân hồi, máu thịt vạn vật là lương thực.

Ánh dương chiếu bỏng hai mắt, vô pháp chôn xuống lý tưởng.

Ta ngẩng đầu nhìn trời mênh mông, Hồng Nguyệt phía trên……ta đang bay

lên!"

Bình luận

Truyện đang đọc