QUANG ÂM CHI NGOẠI

Như tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống Thái Học trong một chớp mắt

này, ấm áp mà loá mắt.

Dưới đôi mày như kiếm là một đôi mắt như nước hồ thâm thúy, như sao Bắc

Đẩu trong đêm tối, lộ ra một loại thong dong và tỉnh táo siêu thoát thế tục.

Tóc dài chảy xuôi như thác nước, tung bay theo gió, mỗi một tia mỗi một

sợi đều tràn ngập lực lượng sinh mệnh cùng sát phạt quyết đoán.

Hết thảy đều khiến cho Hứa Thanh đứng trên đạo đài, chiếu sáng rạng rỡ

như ngôi sao trong bầu trời đêm.

Góc áo học sinh của hắn nhẹ nhàng tung bay như mây trôi trong thơ, ánh

vàng kim còn sót lại trên người, giống như hình ảnh phản chiếu của trăng sáng

trên mặt nước mùa thu, óng ánh, tĩnh mịch.

Mà Đế Kiếm trở về giữa tiếng rít gào, giờ phút này chậm rãi dung nhập từ

sau lưng Hứa Thanh, dù dần dần mơ hồ mà tiêu tan, nhưng sự tồn tại của nó

chính là tượng trưng cho thân phận của Hứa Thanh.

Hứa Thanh ngẩng đầu, một phương hướng hắn nhìn cuối cùng, là Nhân

Hoàng trong hình chiếu hoàng cung phía chân trời.

Khom người cúi đầu.

Dùng thân phận học sinh bái học sinh, bái Dị Tiên, lấy xuống mặt nạ, dùng

thân phận Vực tôn bái Nhân Hoàng.

Nhân Hoàng im lặng, không ai biết hắn suy nghĩ điều gì, chỉ thấy hắn đang

im lặng, rồi chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. Mười ba vị Thiên Vương dưới

trướng hắn, dù gương mặt từng người mơ hồ, nhưng ánh mắt bao hàm thâm ý,

phần nhiều rơi vào trên thân Hứa Thanh.

Hứa Thanh cũng không mở miệng. Sau khi cúi đầu, hắn đi tới bên cạnh phái

chủ Dị Tiên mặt mũi tràn đầy rung động, ngồi ở một bên, cũng nhắm mắt lại.

Vào đêm hôm qua, trong căn ốc xá kia, thời khắc cầm lấy thẻ ngọc, hắn đã

kêu gọi Đế Kiếm trong lòng, khi đó… Đế Kiếm động.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Hứa Thanh xác định Thất hoàng tử hẳn

phải chết.

Còn chuyện Thất hoàng tử nhiều lần mở miệng muốn đi lấy Vấn Tiên chung

tự chứng minh, Hứa Thanh không muốn đi tìm tòi nghiên cứu, cũng sẽ không

cho đối phương cơ hội này, mặc kệ hình ảnh trong thẻ ngọc này là thật hay giả.

Điều đó không quan trọng.

Đế Kiếm động, đủ để chứng minh hết thảy.

Theo Hứa Thanh nhắm mắt, Thái Học sau một hồi lâu yên tĩnh, dần dần

truyền đến tiếng hít sâu. Đối với tất cả mọi người, đây là lần đầu tiên trong cuộc

đời bọn họ, tận mắt nhìn thấy chém giết hoàng tử.

Loại chấn động này, không gì sánh kịp.

Mà cho dù là đám người trong Thái Học hay tu sĩ Hoàng Đô, người chấn

động và rung động lớn nhất trong đó, thậm chí có thể nói là kinh hãi ở mức độ

cao nhất, chính là… Hoàng tử khác.

Tam hoàng tử đứng bên cạnh Thái Học Phủ chủ, hắn không cách nào tự

kiềm chế được thân thể đang run rẩy của mình, ánh mắt nhìn về phía Hứa

Thanh cũng đềua ẩn chứa sự kính sợ và kiêng kị.

Hắn cũng không sạch sẽ, cho nên hắn sợ.

Mà bên ngoài Thái Học, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử, Lục

hoàng tử cho đến Thập hoàng tử, lòng của bọn họ đều đang phát run theo bản

năng. Đối với bọn họ, lần xuất thủ này của Hứa Thanh đã có quyền lợi của Thái

phó hoàng tử.

Thậm chí cho dù là Thái phó hoàng tử cũng chỉ có quyền quản thúc, không

có tư cách chém giết.

Hết thảy điều đó, làm sao có thể không khiến bọn họ sợ hãi, dù sao… Đế

Kiếm chém giết, đại biểu cho đại nghĩa của Nhân tộc, Nhân Hoàng cũng không

thể ngăn cản, những người khác há lại có thể đối kháng.

“Quyền lợi của hắn… Quá lớn!” Đây là tiếng lòng của tất cả hoàng tử giờ

phút này, ngoài Ninh Viêm.

Mà Hứa Thanh cuối cùng lựa chọn ngồi bên cạnh phái chủ Dị Tiên, ý nghĩa

của của cảnh tượng này lại càng khác biệt.

Trong thời gian ngắn, trường phái Dị Tiên trong mắt các học sinh và các phe

phái, đều rất khác nhau.

Đây là trường phái Hứa Thanh lựa chọn, mà Hứa Thanh vì chứng minh

trường phái Dị Tiên này không phải tà, lấy việc chém Thất hoàng tử làm uy,

dùng huyết tẩy rửa sạch hiểu lầm của thế nhân đối với trường phái Dị Tiên, rửa

sạch lời nói xấu của Dung Thần.

Đủ loại chuyện này dẫn tới sự chấn động trong tâm linh mọi người đã sớm

ngập trời.

Cho nên rất nhanh, ánh đỏ của đạo đài trường phái Dị Tiên trực tiếp tăng

vọt, từ trăm trượng đạt tới độ cao mấy ngàn trượng. Tất cả học sinh đã từng gia

nhập trường phái Dị Tiên, giờ phút này đều vô cùng kích động.

Mà học sinh trường phái khác, bọn họ có lẽ không đồng ý trường phái Dị

Tiên, có lẽ cũng đã từng chỉ biết người này chuyện này, mà vẫn chưa tiếp xúc

với Hứa Thanh, cho nên vẫn rất lạ lẫm, nhưng bây giờ, tận mắt nhìn thấy Hứa

Thanh không sợ hoàng quyền, giương uy Đế Kiếm.

Một cảnh này, mang đến chấn động to lớn đến trước nay chưa từng có cho

thế hệ tuổi trẻ.

“Khó trách, hắn có thể trở thành Vực tôn một vực!”

“Nghe nói năm đó ở quận Phong Hải, là một mình Hứa Thanh đi ra, để lộ

gió lốc của quận Phong Hải!”

“Ta còn nghe nói trong chấp kiếm vấn tâm, Hứa Thanh đạt được ánh hào

quang vạn trượng, điều này đại biểu phẩm chất của hắn đáng giá tin tưởng. Ta

vốn dĩ cho rằng chuyện này ít nhiều có hơi nói ngoa, nhưng hôm nay nhìn lại,

đây có lẽ chính là nguyên nhân Đế Kiếm lựa chọn hắn!”

“Người được Đại đế tán thành, lại được Đế Kiếm lựa chọn, đã lựa chọn

trường phái Dị Tiên, trường phái này… Chắc là không tầm thường!”

Trong lúc tiếng lòng đến từ các học sinh không ngừng vang vọng trong lòng

mỗi người, giờ phút này phái chủ Dị Tiên trên đạo đài màu trắng cũng sục sôi

trong lòng, cảm giác hoảng hốt càng mãnh liệt hơn. Hắn chỉ cảm thấy đầu mình

giống như ứ máu, lộ ra từng tầng từng tầng cảm giác kích động.

Chuyện phát sinh hôm nay, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn. Dù cho

tới bây giờ, hắn cũng chưa hoàn toàn thích ứng, thế là theo bản năng nhìn về

phía Hứa Thanh bên cạnh, mở to miệng, nhưng lại không biết nên nói chút gì.

Cuối cùng, hắn thở sâu, ngẩng đầu lên, ngạo nghễ nhìn về phía trường phái

Dung Thần tràn đầy im ắng trên đạo đài màu đen.

Mà ánh mắt phái chủ Dung Thần vẫn rơi vào chỗ Hứa Thanh, trong mắt có

phức tạp, có cảm khái, cũng có một vệt sắc bén, cuối cùng mới thu hồi. Nhìn

nơi Thất hoàng tử ngã xuống, hắn than nhẹ dưới đáy lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc