QUANG ÂM CHI NGOẠI

Mặc dù giọng nói đến từ Cổ Linh Hoàng vô cùng kinh thiên động địa,

nhưng dường như cũng lo lắng cảm xúc chấn động của mình sẽ khiến cho Hứa

Thanh không chịu nổi tan vỡ mà chết, từ đó hóa thành một cái tọa độ cố định

khó bị phai mờ, thế là rõ ràng thu liễm cả Thần uy cùng với lực lượng xé rách

của mình xuống.

Hứa Thanh sắp không kiên trì nổi, rốt cuộc chậm rãi thở ra một hơi.

Thân thể của hắn lảo đảo lui ra phía sau, vốn muốn ly khai, nhưng khi ngẩng

đầu liếc mắt nhìn những con long xà màu xanh do vận khí biến thành, đang trôi

lơ lửng ở phía trước cặp mắt vĩ đại kia, nghĩ đến vẻ khát vọng của Linh Nhi tràn

ra khi ở trong thức hải, vì vậy nội tâm Hứa Thanh khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên

chỉ một ngón tay lên trên, mở miệng.

"Cổ Hoàng Tôn kính, ta mượn một đạo vận khí, về sau sẽ dùng vật đồng giá

trả lại!"

Lời nói vừa ra, Thần uy bốn phía bị Cổ Linh Hoàng thu hồi lần nữa vù vù

nổi lên, cặp mắt vĩ đại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh, uy nghiêm

mãnh liệt hơn so với trước rất nhiều.

"Ta không phải xin hay đòi, mà là mượn." Hứa Thanh rất nghiêm túc giải

thích một câu.

Con mắt vĩ đại chú ý đến chấm đỏ trên bầu trời, tiếp theo đảo qua Hứa

Thanh, ngóng nhìn Thương Long Thiên Đạo của hắn.

Sau một lúc lâu, một đám sương mù vận khí màu xanh bỗng lay động, bay

thẳng đến Hứa Thanh, được Hứa Thanh một phát tiếp được, sau đó long xà màu

xanh liền hóa thành một khối tinh thạch màu xanh.

Óng ánh sáng long lanh, vô cùng đẹp, nhìn qua liền biết là chí bảo.

Ngay sau đó, một tiếng gầm nhẹ từ bên trong con mắt vĩ đại truyền ra.

"Lập tức, cút!"

Nói xong, con mắt vĩ đại khép kín, không hề nhìn Hứa Thanh nữa.

Hứa Thanh không chần chờ chút nào, thân thể nhanh chóng bay xa, rời khỏi

núi máu thịt, rời khỏi hoàng cung, hóa thành một đạo cầu vồng ở trên trời, sau

lưng xuất hiện chiếc cánh, triển khai tốc độ đến cực hạn.

Đề phòng ngoài ý muốn lại nổi lên, Hứa Thanh cũng không đặt Tử Nguyệt

trở về Thiên Cung thứ tư, mà toàn lực tản ra khói độc che lấp tín hiệu, thỉnh

thoảng lại nhìn lên bầu trời.

Hắn lo lắng Hồng Nguyệt phủ xuống, cũng lo lắng Cổ Linh Hoàng lần nữa

mở mắt ra, dưới hai sự băn khoăn, Hứa Thanh chỉ có thể toàn diện bộc phát tốc

độ, nhanh chóng bay theo con đường lúc đến.

Cứ như vậy, mấy ngày trôi qua, toàn bộ hành trình trở về, Hứa Thanh không

hề gặp phải bất luận ác hồn nào ngăn trở, cho đến khi trở lại địa phương hạ

xuống, có lẽ là do ký hiệu truyền tín hiệu đã bị che lấp, cũng có lẽ là bản thân

Cổ Linh Hoàng cố gắng, Tử Nguyệt trên bầu trời dĩ nhiên ảm đạm hơn nhiều,

chấm đỏ cũng biến thành mơ hồ.

Hứa Thanh không dám dừng lại, xông lên trên không.

Theo mặt đất càng lúc càng thu nhỏ, một cỗ lực hút từ dưới mặt đất truyền

đến, cuối cùng, dưới sự nỗ lực của Hứa Thanh, ngay một khắc hắn hoàn toàn

lao ra, hắn liền nhanh chóng thu hồi Tử Nguyệt vào trong Thiên Cung, dùng

độc cấm toàn lực che lấp.

Sau một lát hãi hùng khiếp vía, xác định không có gì đáng ngại, thân thể của

hắn nhoáng một cái xuất hiện ở bên trong Linh Uyên, gắt gao bám vào vách đá

một bên, khiến cho thân hình cố định lại, không bị phía dưới hút xuống.

Vách đá lạnh như băng tản ra từng trận hàn ý, xâm nhập toàn thân của hắn,

Hứa Thanh vừa vận hành thủy tinh màu tím khôi phục thương thế, vừa leo lên

phía trên.

Thời điểm lao xuống rất thuận lợi, nhưng thời điểm đi lên, lực hút truyền ra

từ Linh Uyên bên dưới cực lớn, Hứa Thanh lại có thương thế bên người, giờ

phút này lại không dám lấy Tử Nguyệt chống cự, vì vậy bám sát vách đá leo lên

tự nhiên an toàn hơn nhiều so với phi hành.

Cứ như vậy, thời gian trôi qua.

Hứa Thanh thi thoảng dừng lại nghỉ ngơi, sau ba canh giờ, rốt cuộc hắn thấy

được tế đàn phía trên, cũng nhìn thấy lão đầu đường Bản Tuyền khoanh chân

ngồi ở chỗ kia, sắc mặt của lão đang rất âu sầu, không ngừng bấm niệm pháp

quyết, ý đồ lần nữa mở ra một đạo khe hở.

Hứa Thanh không có chú ý quá nhiều, quay đầu nhìn về phía thạch động

trên vách đá, cho đến khi nhìn thấy được thiếu nữ áo trắng khoanh chân ngồi ở

chỗ kia, đáy lòng của hắn nhẹ nhàng thở ra.

Giờ phút này sắc mặt của Linh Nhi đã không còn không có chút máu nữa,

nàng đã có hô hấp, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, rõ ràng đã khôi phục sinh

cơ.

Chỉ là thời gian linh hồn ly thể quá lâu, cho nên bây giờ vẫn còn đang ở bên

trong uẩn dưỡng, thời gian ngắn không cách nào thức tỉnh, bốn phía có pháp

thuật đến từ lão đầu đường Bản Tuyền thủ hộ cho nàng.

Ngay khi Hứa Thanh nhìn Linh Nhi, lão đầu lần lượt thi pháp thất bại trên tế

đàn cũng bỗng nhiên sững sờ, chợt cúi đầu nhìn xuống Linh Uyên phía dưới,

sau khi chú ý thấy Hứa Thanh đang bám trên vách đá leo lên từng chút, ánh mắt

của lão trợn to, la thất thanh.

"Ngươi…ngươi thế mà tự mình trở về?"

Ánh mắt lão đầu đường Bản Tuyền giống như nhìn thấy quỷ vậy, thật sự là

mấy ngày nay lão đã nhiều lần thi pháp, thậm chí còn mời cả Mộc Linh Tộc tới

để lần nữa mở ra khe hở, nhưng mỗi lần đều thất bại.

Mà trong lòng của lão cũng hiểu rõ, coi như thật sự thành công, sợ là cũng

không cách nào cứu Hứa Thanh trở về rồi, dẫu sao tình huống lúc đó, là Cổ

Linh Hoàng mở mắt ra.

Cho nên nội tâm của lão rất là âu sầu, một phương diện lão cảm thấy Hứa

Thanh là vì cứu Linh Nhi mà hy sinh, đáy lòng có chút phức tạp, một phương

diện khác là lo lắng sau khi Linh Nhi tỉnh dậy, biết được những tin này sẽ không

chịu nổi.

Nhưng hôm nay, trong khi khuôn mặt của lão đang vô vàn âu sầu, thế mà lại

nhìn thấy Hứa Thanh tự mình bò về.

"Đó là Cổ Linh Hoàng đấy...." Lão đầu đường Bản Tuyền thì thào, cả

người cũng trở nên ngây ngốc.

Cho đến khi Hứa Thanh nhảy lên, đặt chân xuống tế đàn xuất hiện ở trước

mặt của lão, lúc này lão đầu đường Bản Tuyền mới hít vào một hơi, vừa muốn

mở miệng, Hứa Thanh không kịp thở mà phất tay, đưa tinh thạch vận khí màu

xanh hắn cầm được từ Cổ Linh Hoàng ra.

"Cái này là cho Linh Nhi.

Bình luận

Truyện đang đọc