Tất cả mọi thứ Hứa Thanh làm lúc trước đều là để che lấp, hắn không tin
tưởng lời của Quận Thừa, cho nên hắn nhất định phải để lộ ra ngón tay Thần
Linh trước khi triển khai đòn sát thủ này, nhằm thu hút sự chú ý của Quận Thừa,
vả lại cũng để kéo gần khoảng cách ở mức độ lớn nhất.
Chỉ có lúc đối phương cho rằng đó chính là át chủ bài của Hứa Thanh, như
vậy thì đòn sát thủ của hắn, mới có thể triển khai.
Hắn chỉ có một lần cơ hội.
Hứa Thanh không phải tiên tri, hắn cũng không biết được sau khi mình đi
ra, Quận Thừa sẽ có thủ đoạn thế nào, hắn chỉ có thể phân tích ra đại khái thực
lực của đối phương, nhưng bất kể thực lực đối phương như thế nào, đòn sát thủ
này, vẫn có thể sử dụng.
Mà Hứa Thanh, vốn định dùng đòn sát thủ này ở trên người Tử Thanh.
Nhưng Quận Thừa không phải Tử Thanh, cho nên hắn cũng có phần tiếc
nuối.
Về phần cuối cùng có hiệu dụng chân chính hay không, Hứa Thanh không
biết, lần nữa đi đến Linh Uyên, đối mặt Cổ Linh Hoàng, hắn cũng không chắc
mình có thể không trở ngại gì như trước hay không.
Nhưng hắn cảm thấy, nếu như giữa Thần Linh có thể thôn phệ lẫn nhau, nếu
như Xích Mẫu có thể nuốt Thần Linh trong Tiên Cấm, như vậy Cổ Linh Hoàng
tương tự cùng Thần Linh, đang trong quá trình khôi phục, có lẽ cũng sẽ nguyện
ý thôn phệ một chút tồn tại không bằng Thần Linh, từ đó tăng tốc độ khôi phục.
Dẫu sao, có lẽ Cổ Linh Hoàng cũng đã đói bụng cực kỳ lâu... Thỉnh thoảng
mới có hồn tộc nhân tiến vào, căn bản là không cách nào ăn no, vả lại hiển
nhiên cũng không có nhiều người tìm đến.
Tất cả những điều này, chính là suy nghĩ trong đầu Hứa Thanh lúc trước, giờ
phút này một khắc bóp nát linh phù, trong lòng bàn tay Hứa Thanh lập tức bộc
phát ra một cỗ lực hút cực lớn.
Mà hắn cũng nhanh chóng nghĩ tới núi thịt trong hoàng cung, cùng với con
mắt thật lớn của Cổ Linh Hoàng mà mình trông thấy lúc trước trong lòng.
Lúc trước lão đầu đường Bản Tuyền đã nói với hắn phương pháp sử dụng
tấm Linh Uyên Phù này, từng nói qua nó có thể định vị truyền tống.
Bởi vì vị cách, cho nên Hứa Thanh không cách nào chống cự luồng lực hút
này, mà Quận Thừa chỗ đó cũng tương tự không cách nào chống cự.
Nhất là lúc này bàn tay bạch ngọc của Quận Thừa lại đang cầm lấy ngón tay
Thần Linh mà Hứa Thanh xuất ra làm mồi nhử.
Bọn họ đang đụng chạm dính cùng một chỗ.
Vì vậy trong chốc lát, lực hút này lấy hai người làm trung tâm, ầm ầm
khuếch tán ra phía ngoài, khí thế dồi dào, thiên địa biến sắc.
Dị chất bốn phía cũng bị xua tán ra, bầu trời tái hiện ánh sáng hoàng hôn,
mặt đất vặn vẹo chiếu ra hư ảnh núi sông, trong lúc này lực hút cũng trùng trùng
điệp điệp tăng lên, toàn diện bốc lên, bộc phát vô tận.
Sắc mặt Quận Thừa đại biến, muốn lui về phía sau nhưng đã không kịp nữa.
Lão, quá tự tin đối với bản thân.
Giờ phút này theo lực hút bao phủ, trong thời gian ngắn, thân ảnh hai người
đứng ở trung tâm, lập tức tan biến khỏi không trung trên tế đàn!
Đội trưởng hô hấp dồn dập, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết,
giống như đang cảm ứng.
Sắc mặt Thất gia âm trầm, nhìn Thất hoàng tử từ đầu đến cuối đều không
xuất thủ chút nào.
Thần sắc Diêu Hầu đồng dạng cả kinh, Thanh Cầm gào thét.
Mà nơi đây, theo Quận Thừa rời đi, không có đầu nguồn tràn ra dị chất, bầu
trời vặn vẹo dần tiêu tán, mặt đất mơ hồ cũng biến hóa, kịch biến trong toàn bộ
Phong Hải Quận, xuất hiện đình trệ.
Lưới lớn do pháp bảo Cấm Kỵ biến thành trên bầu trời không ngừng lập lòe,
ngăn cản hết thảy ác hồn phủ xuống, càng có rất nhiều người bắt đầu thức tỉnh
từ trong cơn thất thần, những sơn mạch Viễn Cổ xuất hiện ở trong Phong Hải
Quận cũng nhao nhao rung động lắc lư.
Nhưng hết thảy vẫn còn chưa kết thúc, hai cỗ khôi lỗi kia vẫn là đại địch
như cũ, trừ phi Quận Thừa tử vong, mối liên hệ tối tăm giữa bọn họ bị ngăn
cách, vậy thì mới có thể yên lặng.
Thất hoàng tử ngẩng đầu, nhìn về phía hai cỗ khôi lỗi kia.
Nếu như hai cỗ khôi lỗi này đã mất đi hiệu lệnh và biến thành yên lặng, đó
chính là thời điểm gã ra tay ngăn cơn sóng dữ.
"Đến cùng ai có thể thắng? Tấm linh phù truyền tống Hứa Thanh bóp nát
kia có vị cách cực cao, không thể xem thường." Thất hoàng tử thì thào trong
lòng, tiếp tục chờ đợi.
Trước khi xuất hiện kết luận, gã sẽ không đứng ở bất kỳ bên nào.
Mà giờ khắc này, bên trong Linh Uyên giới tràn ngập vô số linh hồn Cổ
Linh tộc, hết thảy yên tĩnh.
Bầu trời nơi đây u ám, mặt đất cũng là như thế.
Không có bất kỳ âm thanh gì, toàn bộ thế giới giống như chỉ có một cảnh
tượng.
Trong thiên địa vô biên vô hạn, có thể nhìn thấy một tòa hoàng cung.
Bốn phía tồn tại vô số hung hồn đang bay múa vờn quanh.
Trong hoàng cung có một tòa núi thịt cao lớn, trên đỉnh núi sát bầu trời, một
con mắt thật to đang trôi nổi lơ lửng.
Mắt Thần nhắm lại, dường như thế gian này không có chuyện gì có thể đánh
vỡ sự an bình của Thần, quấy nhiễu Thần ngủ say.
Bốn phía cố một số hồn mới lạ đang thờ phụng, tản ra trận trận hồn ti để
dung nhập vào trong con mắt lớn kia, đồng thời có từng con kim long đang lượn
lờ bốn phía, hình thành một cái phù văn, nương theo những cái hồn ti kia, dưa
vào con mắt lớn.
Những linh hồn ở bát phương thi thoảng lại toàn bộ dừng lại, quay đầu nhìn
tới con mắt vĩ đại, trong lúc im hơi lặng tiếng, đồng loạt cúi đầu, sau đó lại lần
nữa bay lượn.
Khắp vùng đất là vô số thi hài, từng cỗ thi hài đều vô cùng dữ tợn, tràn ra vẻ
khát máu cùng sự điên cuồng, nhưng lại lặng lẽ đứng thẳng chứ không hề nhúc
nhích, chỉ có lúc cùng bái mới lại cử động.
Nơi đây, thật ra cũng không phải là tòa hoàng cung duy nhất.
Ở chỗ xa hơn, cũng không thiếu những tòa hoàng cung cùng loại.
Bên trong từng tòa đều có một núi máu thịt, đều có con mắt vĩ đại giống như
đúc.
Nhưng giờ phút này, trong đông đảo hoàng cung, một tòa Hứa Thanh đã
từng đến tìm hiểu qua kia, con mắt vĩ đại trôi lơ lửng bên trên núi máu thịt bị vô
số vong hồn vờn quanh kia, bỗng nhiên chấn động.
Tựa hồ giây phút an bình bị đánh vỡ, tựa hồ giấc ngủ say bị quấy nhiễu.
Thần chợt mở mắt ra, nhìn hằm hằm lên bầu trời, một đạo thần niệm thanh
thế to lớn giống như có thể bao phủ thiên địa, làm cho cả Cổ Linh giới cũng
rung động lắc lư, từ bên trong con mắt vĩ đại, ầm ầm bộc phát, quét ngang thế
giới vô tận này.
"Thằng nhãi ranh, ngươi còn dám tới!!"