Về phần thiếu nữ Thanh Thu, nàng nhìn qua hai người phía trước và hung
hăng nghiến răng.
"Tại sao mỗi lần đều gặp phải hai tên đáng chết này!"
Nhất là khi nghe hai người đối thoại, tâm tình của nàng lại càng không cách
nào bình tĩnh, bởi vì oán niệm trùng kích ở độ cao này quá mức kinh khủng,
muốn xua tán hoặc là trấn áp oan hồn huyễn hóa ở trong thức hải cũng khó khăn
hơn lúc trước quá nhiều.
Nàng đã không có dư lực để mở miệng, nhưng hai tên chết bầm phía trên,
thế mà vẫn dư nước bọt nói chuyện trào phúng lẫn nhau.
"Hai tên này, sợ không phải là có bệnh gì trong đầu đó chứ!" Thiếu nữ
nghiến răng, con ác quỷ kia lại nhanh chóng khuyên bảo trong đầu nàng.
"Liều mạng quăng mệnh đi nào, lên là lên là lên, chúng ta liều mạng đồng
quy vu tận cùng bọn họ!"
Trong khi ác quỷ không ngừng giật dây nói nhảm, Hứa Thanh và đội trưởng
đã lần lượt vượt qua độ cao 2700 trượng, đã đến độ cao 2800 trượng.
Đứng ở vị trí này cúi đầu nhìn xuống, đại địa giống như cũng bị thu nhỏ lại,
đã không nhìn thấy đám người phía dưới.
Ngay cả Thái Sơ thành có phạm vi rất lớn, nhưng hình như cũng chỉ cần
dùng một chưởng liền có thể nắm.
Bốn phía càng tràn ngập sương mù, bay xuôi cùng với từng cơn gió lớn gào
thét.
Chỉ là, vẫn cách điểm cuối cùng bên trên rất xa xôi.
Đồng thời thì oán niệm trùng kích ở tại độ cao này đã mất đi cái gọi là
cường hãn, thậm chí chúng nó không chỉ hội tụ trong thức hải …mà đã dung
nhập toàn thân của Hứa Thanh và đội trưởng.
Bên trong mỗi một tấc máu thịt của bọn họ đều có rất nhiều oán niệm ngưng
tụ, dù thiên cung thứ ba của Hứa Thanh không ngừng lay động xua tán, nhưng
oán niệm nơi này quá nhiều và cũng quá nồng, tốc độ xua tán không theo kịp
tốc độ dung nhập.
Dù là mệnh đăng của hắn cũng có chút bất ổn dưới sự tiêu hao này, không
phải do năng lực của mệnh đăng chưa đủ, mà là tu vi bây giờ của Hứa Thanh
khó có thể khiến nó phát huy toàn diện.
Kim Ô Luyện Vạn Linh cũng là như thế, đã xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi đuối
sức.
Dẫu sao thì độ cao này, đã vượt qua ghi chép của các tu sĩ trong rất nhiều
lần tham dự thí luyện Chấp Kiếm Giả của Chấp Kiếm Đình.
Mặc dù từ xưa đến nay có khối người đã leo vượt qua vị trí này, nhưng
những người kia đều là hạng người tu vi cao siêu, vả lại thường thường đều
không phù hợp với điều kiện thí luyện Chấp Kiếm Giả.
Trong khi tới độ cao này, giữa Hứa Thanh và đội trưởng vẫn không hề thiếu
đi những lời qua lại như cũ.
"Tiểu Thanh à, ngươi không chịu được rồi!" Toàn thân đội trưởng đều là mồ
hôi, cũng bắt đầu thở hổn hển, nhảy lên vượt qua Hứa Thanh 5 trượng.
"Đội trưởng, ta còn chưa có phóng độc." Hai chân Hứa Thanh chợt đạp
mạnh vượt qua đội trưởng, tay phải giơ lên bám vào biên giới của đồ đằng phía
trên, dùng sức nhảy lên vượt qua năm sáu trượng.
"Ta cũng có đòn sát thủ chưa sử dụng!" Đội trưởng nghe tới độc liền biến
sắc, mắt thấy Hứa Thanh lần nữa vượt qua chính mình, trong mắt của y lộ ra vẻ
điên cuồng, trực tiếp mở ra cái miệng rộng của mình, táp một cái về phù văn
nhô lên một bên.
Rặc rặc một tiếng, mặc dù đạo phù văn kia cũng không bị cắn gãy, nhưng
phía trên rõ ràng cũng xuất hiện dấu răng nhàn nhạt, thậm chí nếu cẩn thận
nhìn, có thể nhìn thấy oán niệm trên phù văn kia rõ ràng nồng đậm vô số oán
khí, hình như một gặm này của đội trưởng không phải là cắn, mà là nhả.
Đội trưởng dồn oán khí tích lũy trong cơ thể, một gặm nhả ra trên đạo phù
văn này.
Sau khi thân thể trở nên nhẹ nhõm, tốc độ của đội trưởng cũng lập tức tăng
vọt, trực tiếp vọt đến độ cao 2800 trượng, 2900 trượng và phóng về phía độ cao
3000 trượng.
Một màn này khiến cho ánh mắt Hứa Thanh co rụt lại, mà thiếu nữ ở phía
sau cũng cảm thấy kinh sợ nên sững sờ tại chỗ, ác quỷ trên người cũng phát ra
một tiếng kinh hô ở trong tâm thần của nàng.
"Đúng là một con chó điên, y điên hơn ta nhiều đó nha!"
Mắt thấy đội trưởng sẽ vọt tới độ cao 3000 trượng, trong mắt Hứa Thanh
cũng lộ ra vẻ điên cuồng, độc đan trong tòa thiên cung thứ ba bỗng nhiên bộc
phát, vô cùng vô tận độc tuôn ra từ bên trong, trong chốc lát liền chảy xuôi toàn
thân Hứa Thanh.
Nhưng lại không hề tràn ra ngoài thân thể, mà tràn ngập mỗi một tấc máu
thịt trong thân thể của hắn.
Độc trong độc đan có thể độc vạn vật, oán khí cũng là một trong vạn vật.
Năm đó ở phường thị quỷ dị trong Hoàng Cấm, khi gặp phải cái đầu tăng
nhân cực lớn kia, Hứa Thanh đã từng thí nghiệm qua việc này.
Giờ phút này theo độc tràn ngập toàn bộ thân thể, máu thịt và cả trong thức
hải của hắn, trong chốc lát tất cả oán niệm hóa thành từng trận kêu rên thê
lương, bị Hứa Thanh hoàn toàn diệt sạch.
Phương pháp của đội trưởng là nhả ra, mà phương pháp Hứa Thanh dùng
chính là tiêu diệt.
Hiệu quả như nhau, đều là tinh lọc thân thể.
Trong nháy mắt tiếp theo tốc độ của Hứa Thanh ầm ầm bộc phát, vọt đến
2900 trượng, ngay khi thân hình đội trưởng bước lên độ cao 3000 trượng thì
Hứa Thanh cũng đồng thời nhảy dựng lên, đạp đến vị trí 3000 trượng này!
Nơi đây, có một cái đồ đằng đặc thù.
Tạo hình của nó là một sinh vật hình người bụm mặt, ngồi trên mặt trăng.
Hầu như nháy mắt khi hai người bước lên độ cao 3000 trượng, cái đồ đằng
này bỗng nhiên lóe lên, hóa thành hai luồng oán niệm với chấn động không tầm
thường, thậm chí còn mang theo một chút Thần Tính, bay thẳng đến Hứa Thanh
cùng đội trưởng, đồng thời tràn vào thân thể của bọn hắn.
Thân thể Hứa Thanh chấn động.
Đội trưởng cũng là như thế.
Trong chốc lát thân thể hai người dừng lại ở độ cao 3000 trượng này, trong
thức hải của riêng bọn hắn đều huyễn hóa ra một thân ảnh không thể nhìn thẳng.
Cùng lúc đó, phía trên mây mù bên trong Chấp Kiếm Đình, trong mắt những
trưởng lão Chấp Kiếm đứng xem hết thảy mọi thứ phía dưới cũng đều nhao
nhao lộ ra ánh sáng kỳ dị.
"Rốt cuộc... Có thí luyện giả có thể đạt tới độ cao 3000 trượng."
"Căn cứ nghiên cứu của chúng ta, phù văn chỗ đó miêu tả chính là.....
Một trong 37 mặt trăng của Đại lục Vọng Cổ, bây giờ nó vẫn còn ở đó."