QUANG ÂM CHI NGOẠI

Bên trong Pháp Hạm, Hứa Thanh mở mắt ra.

Trong khoảng thời gian này, Ngôn Ngôn không phải là người đầu tiên đến

tìm Hứa Thanh, trước đó Đinh Tuyết và Cố Mộc Thanh cũng đã từng tới.

Hứa Thanh hết thảy như thường, không hề lộ ra chỗ nào bất đồng so với lúc

trước, nếu như quả thật có, cũng chỉ là càng thêm trầm mặc nhiều hơn nữa mà

thôi.

Lúc này nghe thấy bên ngoài có giọng của Ngôn Ngôn, Hứa Thanh đứng lên

đi ra khỏi khoang thuyền, đứng ở trên thuyền bình tĩnh nhìn qua thiếu nữ trên

bờ.

Hứa Thanh xuất hiện khiến cho đôi mắt đẹp của Ngôn Ngôn cong lên thành

hình trăng lưỡi liềm, nét vui vẻ hiển thị vô cùng rõ ràng, đồng thời khẽ bay thân

thể mềm mại lên, muốn bước vào Pháp Hạm của Hứa Thanh.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, nàng đâm người vào trên màn phòng hộ

của Pháp Hạm.

Phịch một tiếng, rơi vào bên cạnh bờ.

"Hứa Thanh ca ca, ngươi không thích ta sao, Ngôn Ngôn đã làm sai chỗ nào

sao, ngươi nói cho ta biết, ta sửa đổi..." Ngôn Ngôn có chút nản lòng bò dậy,

ngồi dưới đất, vành mắt ửng đỏ bộ dạng giống như muốn khóc tới nơi.

Trong miệng tràn đầy đáng thương, dùng ngón tay nắm góc áo của mình.

"Không cần phải giả bộ, có chuyện gì?" Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng.

Vành mắt ửng đổ của Ngôn Ngôn lập tức tan biến, nghiêng đầu nhìn qua

Hứa Thanh, khóe miệng lộ ra một nụ cười si mê, giơ tay lên đặt một ngón tay

vào trong miệng, khẽ nhẹ nhàng cắn rồi mút lấy máu của mình, trong mắt lộ ra

ánh sáng kỳ dị.

"Quả nhiên vẫn không lừa gạt được Hứa Thanh ca ca."

"Nhưng mà Hứa Thanh ca ca, ta rất thích cái cách ngươi không thích bộ

dáng của ta, lần này tới ta còn mang theo lễ gặp mặt cho ngươi nữa đấy." Trong

mắt Ngôn Ngôn hiện ra vẻ mê ly, si ngốc cười một cái, vung tay nhẹ lên, bên

cạnh lập tức xuất hiện bảy cái vạc nước màu đen.

Từng cái đều có độ cao khoảng nửa người, đều đang đậy nắp, nhưng bên

trên lại có từng cái đầu người lộ ra bên ngoài.

Bảy cái vạc nước, mỗi một cái vạc đều chứa riêng một người tu sĩ, tu vi bọn

họ phần lớn là Trúc Cơ ba đoàn mệnh hỏa, còn có một người thậm chí tràn ra

chấn động Kim Đan, là Kim Đan một tòa Thiên Cung.

Hiển nhiên tất cả đều bị hành hạ tột cùng, mặc dù đều không chết nhưng lại

giống như là hoa cảnh vậy, bị người ta trồng ở trong vại nước.

Lúc này theo chấn động do vạc nước rơi xuống đất, bọn họ nhao nhao mở

mắt ra, khi nhìn đến Ngôn Ngôn ở bên cạnh, từng người đều lộ ra vẻ hoảng sợ

cùng tuyệt vọng.

Trong những người này, nam có nữ có, sắc mặt tất cả đều trắng bệch, có

người thiếu đi một con mắt, có người thiếu đi một lỗ tai, có người thì không còn

mũi, còn có người bị khâu miệng lại.

“Hứa Thanh ca ca, lần trước sau khi ta trở về Đông U đảo, đã bắt đầu bắt tổ

chức Dạ Cưu ở trong đó, thậm chí còn đã tìm được một cái manh mối, sau khi

tìm hiểu nguồn gốc, liền tìm được bảy tên này."

"Bảy người này là tiểu đầu lĩnh của tổ chức Dạ Cưu ở Nam Hoàng Châu,

trên đường bọn chúng đi đến Nghênh Hoàng Châu, Tiểu Bì đã ra tay bắt bọn

chúng."

Ngôn Ngôn vui vẻ nói ra tiền căn hậu quả, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong,

giống như khát vọng nhận được Hứa Thanh khen ngợi.

Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua bảy người này, không cần phân biệt, hắn giết

quá nhiều thành viên của Dạ Cưu, giờ phút này vừa tản cảm giác ra cảm thụ,

liền cảm ứng được rất nhiều oán khí giao hòa trên thân những người này.

Mặt khác, bên trong Bộ Hung ti của Thất Huyết Đồng cũng có hồ sơ truy nã

bảy người này, nhưng quả thật bảy người này rất cẩn thận, thủy chung không

xuất hiện ở bên trong phạm vi của Thất Huyết Đồng.

"Rất tốt." Hứa Thanh gật nhẹ đầu về phía Ngôn Ngôn.

Động tác gật đầu này khiến cho Ngôn Ngôn hưng phấn lên, hô hấp có chút

dồn dập, mũi hơi nở ra và vẻ mê ly trong mắt càng đậm, nhẹ giọng mở miệng.

"Hứa Thanh ca ca, chúng ta..... Bắt đầu đi?"

Hứa Thanh cất bước đi ra khỏi Pháp Hạm, sau khi đạp chân đến bên cạnh bờ

liền đảo mắt nhìn qua bảy người đang run rẩy, cuối cùng nhìn tới tên tu sĩ Kim

Đan một tòa Thiên Cung.

Người này là một tu sĩ trung niên, trên mặt có một vết sẹo nhìn qua liền thấy

mà giật mình, đồng thời trên người của gã cũng hội tụ oán khí cực kỳ nồng

đậm, Hứa Thanh biết rõ người này, bên trong hồ sơ của Thất Huyết Đồng cũng

có ghi chép về gã.

Người này là một trong đại đầu mục của tổ chức Dạ Cưu ở Nam Hoàng

Châu, tâm tính tàn nhẫn, thích giết chóc, rất nhiều Dưỡng Bảo Nhân chết ở

trong tay của gã, mà số lượng Dưỡng Bảo Nhân bị gã bán ra cũng vô cùng lớn.

Dưới ánh mắt của Hứa Thanh, tên tu sĩ trung niên bị khâu miệng dính lại

phát ra âm thanh ô ô, trong mắt lộ ra ý cầu xin tha thứ, loại cầu xin tha thứ này,

tên trung niên này đã gặp qua vô số lần, mà trong khoảng thời gian này, ánh mắt

này cũng lộ ra vô số lần ở trên người của gã.

Hứa Thanh mặt không cảm xúc, giơ tay lên cách không một trảo, vạc nước

của tên trung niên này lập tức ầm ầm chia năm xẻ bảy.

Rất nhiều máu loãng rơi lả tả khắp nơi, thân hình đã mất đi tứ chi của tên

trung niên ngã xuống, trong khi vùng vẫy liền được một cỗ lực lượng bao phủ,

chợt bị đưa đến trước mặt Hứa Thanh.

Trong sự kích động của Ngôn Ngôn, Hứa Thanh bình tĩnh giơ tay phải lên,

cánh tay phải nháy mắt biến thành hư ảo, chậm rãi xâm nhập vào trong ngực

của tên trung niên, không có vết thương, cũng không có dấu hiệu tàn phá, tay

phải của Hứa Thanh hoàn toàn hư ảo, xuyên thấu vào trong.

Nhưng giờ khắc này trong cảm thụ của tên tu sĩ trung niên, sự sợ hãi của gã

lập tức liền vượt qua lúc bị Ngôn Ngôn hành hạ trên Đông U đảo, thân thể của

gã kịch liệt run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ cùng với không thể nào tin, còn

có cơn kinh hoảng mãnh liệt, điên cuồng vùng vẫy.

Gã cảm nhận được một cánh tay lạnh như băng đang xâm nhập vào bên

trong thân thể của mình, thăm dò vào trong thức hải của mình, chạm đến Thiên

Cung của mình...

Ngay sau đó, cánh tay lạnh như băng này một hơi xuyên thấu Thiên Cung

của gã, túm lấy Kim Đan được gã trấn áp trong nội cung.

Chợt kéo một cái!

Một trận đau nhức kịch liệt, siêu việt hết thảy những gì đã từng cảm nhận,

khiến cho tên tu sĩ trung niên này hoàn toàn điên cuồng, âm thanh ô ô cũng trở

nên thê lương, thật sự là so sánh cảm thụ lúc này của gã, thì những thứ hành hạ

gã phải thừa nhận lúc còn ở Đông U đảo tựu như chỉ là trò đùa mà thôi.

Giờ phút này mới là đau nhức khiến cho nội tâm tan vỡ.

Đôi môi bị khâu lại của gã trực tiếp bị vùng vẫy vỡ ra, âm thanh cực kỳ thê

lương bi thảm từ trong miệng của gã truyền ra, lúc này cánh tay Hứa Thanh

cũng đã rút ra từ trong ngực của tên tu sĩ trung niên đó.

Trong tay của Hứa Thanh... Nắm một khỏa Kim Đan.

Phía sau khỏa Kim Đan này còn liên kết với vô số sợi tơ, ngay khi Hứa

Thanh chợt rút ra thì những sợi tơ này đứt đoạn toàn bộ.

Bình luận

Truyện đang đọc