QUANG ÂM CHI NGOẠI

Giống như lúc này, trong gió lốc phía chân trời, người tĩnh mịch.

Một cự liễn lớn chừng ngàn trượng, toàn thân huyết sắc, xé gió bay ra từ

trong bão cát.

Liễn này thoạt nhìn như một cái đầu rồng to lớn, còn có xương sống kết nối

với đầu, phiêu diêu ở phía sau giống như minh long.

Đây quả thật là một tòa liễn dùng xương rồng làm thành, trên mỗi một tấc

xương cốt đều được khắc hoạ ấn ký, lít nha lít nhít, hình thành khí tức kinh

khủng.

Mà phía trên long liễn, bất thình lình có hơn ba trăm tòa cấm sơn nổi lơ

lửng, mênh mông cuồn cuộn, khí thế kinh thiên.

Còn bên trong xương sọ được bố trí xa hoa, có một người đang nằm

nghiêng.

Đó là một thiếu niên bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên.

Hắn mặc một bộ trường bào màu trắng, có thêu kim văn bên trên, tràn ra vô

tận quý khí, nhưng hết thảy khi so sánh với bản thân thiếu niên, đều chỉ như vật

làm nền.

Khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt như sao sáng, còn có sống mũi thật cao kia,

cùng khí tức tràn ra toàn thân, không điểm nào không hiển lộ ra thân phận tôn

quý của thiếu niên này.

Dường như nơi hắn ở, chẳng những tộc đàn phụ thuộc đều phải quỳ lạy.

Ngay cả tuyệt đại đa số tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt cũng phải cúi đầu, lại càng

không cần phải nói những tộc đàn bên ngoài Viêm Nguyệt kia.

Một ý niệm, bằng thân phận của hắn, là có thể diệt đi một tộc.

Mà lúc này, hắn mang nét mặt hài lòng, một tay chống trán, thưởng thức

một cái thẻ ngọc trong tay, khóe miệng uốn lên hình thành đường cong, trong

mắt lóe lên vẻ hứng thú.

Một lát sau, thiếu niên ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, nhàn nhạt mở

miệng.

“Tốc độ, hơi chậm.”

Trước long liễn này, là mấy trăm dây xích sắt màu đen, có lửa thiêu đốt linh

hồn cùng thân xác đang thiêu đốt trên xích sắt, mà mỗi một dây đều bị kéo

thẳng tắp.

Nơi cuối cùng… Rõ ràng là vài trăm tu sĩ Nhân tộc!

Những tu sĩ này, từng người quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, trong mắt

mang sự khuất nhục, nhưng lại đành phải nhẫn nại, đi kéo long liễn ở phía sau.

Bên trong đám người, một vị phía trước nhất, có thân thể cao lớn hơn người

bên ngoài. Một bộ trường bào màu vàng ban đầu hắn mặc, bây giờ cũng vỡ vụn,

khóe miệng còn mang máu tươi, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ kiên định. Hắn cắn

răng, kéo xích sắt trên người về phía trước.

Dưới sự lôi kéo của bọn họ, long liễn xông ra trong gió lốc, giữa thiên địa

này, dưới ngọn lửa hừng này, đi trước trong thiên địa.

Nếu có thần thuộc Hoàng Đô Nhân tộc ở đây, thì chỉ cần liếc một cái là có

thể nhận ra, những Nhân tộc kéo xe này chính là sứ đoàn Nhân tộc đi tới Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc lần này.

Vị thanh niên cao lớn phía trước nhất kia cũng chính là… Đại hoàng tử

Nhân tộc.

“Cổ Việt Trung Huy, tốc độ ngươi vẫn còn hơi chậm đấy.”

Giọng nói của thiếu niên trong xương rồng vọng lại, không nhanh không

chậm, nhưng lại lộ ra một loại lạnh lùng.

“Tốc độ như thế, thì ngươi khi nào có thể kéo xe của bản điện đến Thần Sơn

được?”

“Bản điện dù đáp ứng ngươi, trên chuyện liên quan đến Nhân tộc, chỉ cần

các ngươi kéo xe của ta một đường đến Thần Sơn, như vậy ta sẽ mời phụ vương

ta, bỏ một phiếu cho các ngươi, giúp các ngươi nói một câu.”

“Nhưng loại tốc độ này, bản điện không hài lòng.”

Mấy trăm Nhân tộc kéo xe phía trước, từng người cúi đầu, cảm giác nhục

nhã cùng bất đắc dĩ trong lòng càng trở nên mãnh liệt, còn như Đại hoàng tử

phía trước nhất, hắn không nói gì.

Sau mấy nhịp thở im lặng, Đại hoàng tử bỗng nhiên xông lên phía trước,

mặc cho xích sắt trên bờ vai siết vào trong máu thịt, cứ tăng tốc độ một lần nữa.

Những người khác cũng đều tự cắn răng, đồng thời phát lực, thế là tốc độ

của long liễn này tăng lên một chút.

Nhưng hiển nhiên sự tra tấn xích sắt kia mang tới và uy áp của bản thân

long liễn khiến cho tốc độ càng nhanh, tổn thương lại càng lớn, nhưng bọn họ

kéo xe, không có quyền lựa chọn.

Xa xa, long liễn xé gió, đi ngang qua mặt sa mạc.

Nóng bức càng đậm, nhiệt độ cao rơi vào trên thân đám người Đại hoàng tử,

như có thể đốt cháy tất cả tự tôn.

“Thế này mới đúng chứ.”

Thiếu niên cười.

“Ngươi cần phải biết rằng, từ khi ngươi cự tuyệt vứt bỏ thân phận Nhân tộc

trở đi, mẫu tộc của ngươi đã từ bỏ ngươi rồi. Toàn bộ Viêm Nguyệt Huyền

Thiên tộc, cũng chỉ có bản điện thấy ngươi thú vị, mới cho ngươi cơ hội này.”

“Cho nên, Cổ Việt Trung Huy, ngươi phải nắm chắc cho tốt.”

Nhân tộc im lặng, Đại hoàng tử im lặng.

Thiếu niên nói rồi, đặt thẻ ngọc trong tay vào giữa ngón tay chuyển động

một vòng.

“Mặt khác, nghe nói Nhân các ngươi ra một nhân vật, giết không ít người

tham dự cuộc đi săn lớn trong một cấm khu ở nội vực thứ tám, thủ đoạn có vẻ

rất tàn nhẫn.”

“Bên trong còn có mấy tên, là người của bản điện.”

Đại hoàng tử sững sờ, những người khác cũng sửng sốt, bọn họ không biết

chuyện này.

Thiếu niên tươi cười, hơi nâng tay, xích sắt trước long liễn lập tức huyễn

hóa ra mấy trăm sợi, như roi, rồi tự động vung vẩy hạ xuống.

Tiếng nổ vang quanh quẩn, toàn bộ những xích sắt kia quất vào trên thân

Nhân tộc kéo xe, không ít người phun ra máu tươi, Đại hoàng tử phải chịu đựng

càng nhiều.

“Không có việc gì, người này giết bao nhiêu, bản điện quất các ngươi bấy

nhiêu nghìn lần.”

“Như vậy, mới thú vị nha.”

Âm thanh roi quật vang vọng, mà long liễn vẫn đang tiến lên, cứ xuyên qua

một đường như vậy. Sau khi ra khỏi vùng sa mạc này, theo ốc đảo đập vào trước

mắt, cũng có bóng dáng một vài tu sĩ xuất hiện nơi chân trời.

Xa xa, sau khi nhìn đến long liễn, cho dù là tộc đàn phụ thuộc, hay bản tộc

Viêm Nguyệt, toàn bộ đều chú ý tới một màn này. Bọn họ hoặc quỳ lạy, hoặc

cúi đầu khom người.

Nụ cười của thiếu niên vẫn như cũ, mặc cho long liễn xé gió bay qua những

cái người bái kiến phía trước, miệng hắn truyền ra giọng nói mang ý cười.

“Cổ Việt Trung Huy, ngươi nói tiểu tử Nhân tộc các ngươi kia, sau khi biết

ngươi kéo xe cho bản điện, có thể tới tìm ngươi hay không đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc