QUANG ÂM CHI NGOẠI

Như thế nào là Thần Linh?

Hứa Thanh không biết những người khác có phải cũng bị hỏi vấn đề này

hay không, cũng không biết câu trả lời của bọn họ có thuyết phục hay không.

Giờ phút này hắn đứng trên tinh không, cúi đầu nhìn qua nửa khuôn mặt

Thần Linh kinh khủng phía dưới.

Nhìn qua bộ xương sống lưng màu vàng vờn quanh từng vòng, nhìn đại lục

như một món ăn bị nó quấn quanh.

Cảnh tượng này …khiến cho tâm thần Hứa Thanh có chút mờ mịt.

Hắn theo bản năng nghĩ tới cảnh tượng khi còn bé, khi lần đầu tiên mình

nhìn thấy nửa khuôn mặt Thần Linh chí cao vô thượng ở trên bầu trời, sau đó

nhìn nó mở mắt ra trừng chúng sinh.

Sau một lần đó, thân nhân của hắn liền không còn, tất cả những thứ tốt đẹp

đều mất đi, thành trì hắn sống cũng tiêu tán khỏi thế gian.

Chỉ còn dư lại hắn ngồi dưới đám mây máu, trong lòng chỉ còn dư lại cơn sợ

hãi, nỗi bàng hoàng, sự bất lực …khóc lóc nỉ non trong tuyệt vọng…

Hứa Thanh trầm mặc.

Hắn nhớ lại những năm tháng mình còn là một đứa trẻ lang thang, lúc đó

mặc kệ phía trước là đồ vật có thể ăn hay không thể ăn, vì sống sót thì hắn đều

từng nếm thử qua.

Hắn chỉ kiên trì giữ điểm mấu chốt duy nhất của mình, đó là hắn không ăn

thịt người.

Hắn đã ngửi qua mùi vị của thịt người, cũng trông thấy người sống sờ sờ bị

ăn còn bộ xương, hầm thành nước canh.

Cũng có lúc hắn đã đói khát đến cực hạn, nhưng khi hắn nhìn thấy những

thập hoang giả ăn thịt người kia, sau đó lại nhìn tới nửa khuôn mặt Thần Linh

trên bầu trời, hắn cảm thấy nếu mình sống sót như vậy, còn không bằng chết đi

cho rồi.

Mà ngoại trừ đói khát, điều làm hắn sợ nhất …chính là mùa đông.

Mỗi khi mùa đông tới, đều là một trận khảo nghiệm sinh tử với hắn.

Hắn thấy qua quá nhiều người bị đông lạnh mà chết, thấy qua rất nhiều

người chết vì bị trấn lột quần áo, nhưng thời đó, mỗi một bộ y phục trên người

của hắn …cũng đều đến từ người chết.

Thế nên, hắn rất để ý tới quần áo mới của mình.

Còn có dị chất.

Đây chính là một dạng hành hạ chậm rãi, nhưng lại chạm vào tận cốt tủy,

đau đớn vô cùng.

Hắn một đường đi tới, một đường lăn lộn từ tầng dưới chót nhất của thế gian

này, gặp được vô số tràng cảnh thê thảm, thấy vô số sự âm u của nhân tính.

Còn rất nhiều người có hoàn cảnh giống hắn, cũng sinh hoạt trong thống

khổ, chống chịu một cái tương lai tuyệt vọng.

Mà mỗi một lần gần như sắp tử vong thì hắn đều ngẩng đầu, nhìn qua nửa

khuôn mặt Thần Linh lãnh khốc lại uy nghiêm trên bầu trời, mỗi khi nhìn tới

khuôn mặt sạch sẽ kia, lại cảm thấy giống như nhìn thấy được một ánh mắt lạnh

lùng.

...

Hứa Thanh im lặng.

Trí nhớ trong đầu hắn chậm rãi chảy xuôi, hắn nhớ tới lựa chọn cuối cùng

của mình, đó là định cư ở cái thành nhỏ kia, sau đó trước mắt hắn hiện ra lần

mở mắt thứ hai của Thần Linh, khác biệt với lần đầu tiên, cái thành nhỏ kia

không tan biến.

Thế nên hắn cũng nhìn thấy vô số cỗ thi thể xanh đen, từng người bị dị hoá

biến thành hung thần, tan vỡ thành từng mảnh máu thịt, cùng với một mùi hư

thối và tanh hôi không cách nào tản ra.

Sau đó hắn liền nhớ tới một hơi thở của tồn tại trong Hồng Nguyệt, nghĩ tới

thái độ cao cao tại thượng kia, nghĩ tới sự tà ác tràn ra từ trong đó.

Sau đó hắn cũng nhớ tới con mắt màu vàng bên trong Quỷ Động, nghĩ tới

giọng hát tràn ra rung động trấn an của nữ tử bên trong căn nhà gỗ.

Tất cả mọi thứ, đều hiện hết ra trong đầu của hắn.

Cuối cùng, tất cả cảnh tượng …lần nữa chồng lên cùng với nửa khuôn mặt

Thần Linh ngoài đại lục Vọng Cổ trong mắt của hắn.

Dần dần, trong lòng của hắn …hội tụ thành một câu khi còn bé hắn đã từng

nói qua vô số lần.

Như thế nào là Thần Linh?

"Đồ chó đẻ!"

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn nguồn sáng cực lớn trong tinh không, nhìn qua

thân ảnh mơ hồ lộ ra trong đó, bình tĩnh mở miệng.

Những lời này vừa ra, nguồn sáng kia bỗng lay động kịch liệt, giọng nói ôn

hòa kia bỗng nhiên truyền ra.

"Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói, Thần Linh là đồ chó đẻ!" Biểu cảm của Hứa Thanh vô cùng nghiêm

túc, sau khi mở miệng còn bổ sung thêm một câu.

"Khi còn bé ta đã từng mắng qua nó là đồ cẩu tạp chủng!"

Hứa Thanh đưa một ngón tay chỉ về nửa khuôn mặt Thần Linh phía dưới.

"Ta còn mắng nó là đồ heo tạp chủng."

Hứa Thanh cẩn thận suy nghĩ một chút, lại nói.

"Mắng nhiều nhất hẳn là đồ Thần Linh chó hoang!"

Nói xong, Hứa Thanh khạc một bãi đờm nhổ về nửa khuôn mặt Thần Linh

phía dưới.

Khi hắn còn bé, mỗi lần mắng Thần Linh thì hắn đều nhổ một bãi.

Hứa Thanh cảm thấy rất vui vẻ, trước kia mỗi lần hắn nhổ đều là rơi trên

mặt đất, nhưng lần này hắn cảm thấy có lẽ có thể rơi vào trên mặt Thần Linh.

Trong khi cục đờm của Hứa Thanh không ngừng hạ xuống, nguồn sáng phía

trên lập lòe kịch liệt trước đó chưa từng có, giọng nói ôn hòa trong đó cũng biến

thành tiếng cười to.

"Đồ Thần Linh chó đẻ, đồ Thần Linh chó hoang!"

Tiếng cười kia mang theo cảm giác vô cùng thoải mái, càng lúc càng lớn,

khiến cho toàn bộ tinh không cũng đều run rẩy, lúc trước mắt Hứa Thanh cũng

xuất hiện mơ hồ, hắn bỗng nghe được lời tán thưởng từ trong tiếng cười kia.

"Người mắng Thần Linh rất nhiều, nhưng có thể đi đến trước mặt của ta còn

có thể mở miệng như ngươi lại cực ít, cũng không ai biết rằng năm đó ta cũng

đã từng mắng như vậy, nhưng ta không bằng ngươi, bởi vì ta không có khạc

đờm nhổ ra."

"Tiểu hữu, tuy thân thể ngươi có tỳ vết, nhưng khuyết điểm không che lấp

được ưu điểm, ta ban thưởng cho ngươi ánh sáng cao vạn trượng, hy vọng dù

bất kỳ lúc nào, ngươi đều không thay đổi cái tâm này!"

Trong nháy mắt tiếp theo, trong khi tiếng cười kia biến thành tiếng nổ vang,

Hứa Thanh bỗng thấy hoa mắt, hắn vẫn đứng trên cầu thang như trước, đứng

trước bức tượng thần Đại Đế như cũ, mà khi hắn ngẩng đầu thì tượng thần Đại

Đế lập tức lắc lư rung động mãnh liệt, nháy mắt bạo phát ra một biển ánh sáng

ngập trời.

Đạo ánh sáng này trong chớp mắt tăng tới hơn 2000 trượng, thậm chí vẫn

còn tiếp tục khuếch tán.

Tới khi tăng tới hơn 4000 trượng …vẫn không kết thúc, lại đến hơn 6000

trượng, rồi hơn 8000 trượng..... Cuối cùng chợt khuếch tán ra cả phía ngoài,

trực tiếp đạt đến vạn trượng!

Thiên địa biến sắc và phong vân cuốn ngược lại, toàn bộ bầu trời tựa hồ

cũng bị tia sáng này xuyên thấu, cách rất xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Độ cao trước đó chưa từng có!

Thần sắc của tất cả mọi người trong Thái sơ Ly U Thành hoàn toàn đại biến,

cho dù đây là nơi nghiêm túc, bọn họ vẫn không thể kìm được mà truyền ra

từng trận kinh hô nghẹn ngào.

"Vạn..... vạn trượng?!"

Trong lòng của bọn họ nổi lên từng trận sóng lớn động trời, tràn ngập cảm

giác không cách nào tin, tràn ngập sự không thể tưởng tượng nổi.

Bình luận

Truyện đang đọc