QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh thích yên tĩnh, nhìn qua An Phòng Đặc ti vắng vẻ thì hắn cảm

thấy thế này cũng không tệ lắm, về tới chỗ ở của mình liền khoanh chân đả tọa,

đồng thời cũng suy tư về đạo pháp khiếu thứ 121.

"Thời khắc sinh tử mới có thể mở ra....." Hứa Thanh trầm ngâm, trong

lòng của hắn đã có một cái kế hoạch về việc mở ra đạo pháp khiếu thứ 121, hắn

đã nghĩ ra cái kế hoạch này khi đi trên đường trở về.

Bây giờ thì cái kế hoạch này vẫn chỉ là trên phương diện lý thuyết do Hứa

Thanh tưởng tượng, hắn cần cẩn thận cân nhắc tính khả thi của nó.

"Khả năng phải dùng pháp bảo Cấm Kỵ của Thất Huyết Đồng gia trì một

chút..."

Hứa Thanh suy tư, trên đường quay về Thất gia đã từng nói rằng pháp bảo

Cấm Kỵ của Thất Huyết Đồng có trợ giúp trên việc tìm ra Pháp Khiếu, Hứa

Thanh dự định bảy ngày sau, khi Pháp Thuyền của mình tấn chức Pháp Hạm sẽ

đi tới nơi cấm kỵ của tông môn một chuyến, đi vào trong đó nếm thử một chút.

Chỉ là kế hoạch mở ra đạo pháp khiến 121 trong đầu của hắn vẫn còn tồn tại

tính nguy hiểm nhất định.

Đáy lòng Hứa Thanh có chút do dự, không biết có nên chân chính tiến hành

kế hoạch này hay không.

"Bất kể là có tiến hành hay không, bảy ngày sau cứ đi quan sát pháp bảo

Cấm Kỵ của tông môn, xem xét tình huống thế nào lại tính."

Hứa Thanh quyết đoán, hắn cảm thấy nếu như mình có thể mở ra đạo Pháp

Khiếu thứ 121 là tốt nhất, nhưng nếu như mà không làm được, vậy cũng không

phải không thể tiếp nhận.

Vì vậy trong mấy ngày tiếp theo, tâm thần của Hứa Thanh rất bình tĩnh, vừa

tu hành vừa hoàn thiện kế hoạch khai khiếu trong đầu, phân tích mỗi một khâu

một bước của kế hoạch.

Cho đến khi bảy ngày trôi qua, vào hoàng hôn ngày thứ bảy Hứa Thanh

nhận được truyền âm của Trương Tam, báo cho hắn biết là Pháp Thuyền đã sửa

xong.

Hứa Thanh thu hồi ngọc giản truyền âm, đứng lên rời khỏi An Phòng Đặc ti.

"Ngày mai, đi tới nơi đặt pháp bảo Cấm Kỵ của tông môn." Hứa Thanh

quyết định trong lòng, sau khi đi ra ngoài liền nhìn lên bầu trời một cái.

Hoàng hôn hôm nay có chút giống với hoàng hôn của một hôm nào đó, trên

bàu trời đều tràn ngập những rặng mây đỏ, khiến cho toàn bộ bầu trời nhìn qua

giống như biến thành một mảnh đỏ thẫm, nửa khuôn mặt Thần Linh cao cao tại

thượng cũng đều bị chiếu lên màu đỏ.

Tựa như huyết quang.

Hứa Thanh thu hồi ánh mắt.

Chẳng biết tại sao mà hắn mơ hồ có chút hãi hùng khiếp vía, cảm giác này

chưa bao giờ xuất hiện qua trên người của hắn, hôm nay cũng là lần đầu hiện ra,

điều này khiến cho hắn có chút khó hiểu và bất an.

Nhưng hắn lại không tìm được đầu nguồn của cái cảm giác bất an này.

Hứa Thanh trầm ngâm, một đường đi thẳng đến Vận Chuyển ti, rất nhanh đã

đến, sau đó liền nhìn thấy chiếc Pháp Thuyền không mặt phía trước.

Tạo hình của nó không hề khác gì so với lúc trước, nhưng vẫn có chỗ bất

đồng rất nhỏ, rõ ràng Thần Tính càng nồng đậm hơn, đồng thời bên trong Pháp

Thuyền cũng có rất nhiều trận pháp đặc biệt.

"Những thứ mới thêm vào này, đều là để chuẩn bị cho ngươi sau khi hình

thành khí linh, sẽ có thể gia trì chiếc Pháp Hạm này tốt hơn, ta sẽ không giới

thiệu quá nhiều với ngươi. Bây giờ, Hứa Thanh, ngươi dung nhập hồn trấp áp

trong 120 đạo pháp khiếu toàn thân, dựa theo phương pháp của Sát Hỏa Thôn

Hồn Kinh mà dung nhập vào trong chiếc thuyền này!"

Hứa Thanh thở sâu, không chần chờ, 120 đạo pháp khiếu trong cơ thể lập

tức mở ra, như là 120 ngọn núi lửa bộc phát trong cơ thể.

Pháp lực huy động làm hỏa diễm ngập trời dựng lên, trong chốc lát nhiệt độ

trở nên nóng vô cùng.

Trong khi ngọn lửa bốc lên, bốn phía lập tức trở nên vặn vẹo, mặt đất khô

nứt rung động tách ra, sóng nhiệt khuếch tán ra bát phương, Trương Tam cũng

hít vào một hơi và nhanh chóng rút lui, nhưng vẫn cảm thấy có chút hãi hùng

khiếp vía.

Bởi vì giờ khắc này, uy áp mà Hứa Thanh tràn ra khiến cho tâm thần của y

cũng trở nên bất ổn, hô hấp dồn dập và đôi mắt nhìn qua cũng cảm thấy đau

đớn.

"Quá mạnh mẽ!!"

Tâm thần Trương Tam cuồn cuộn dấy lên từng gợn sóng, Hứa Thanh chợt

ngẩng đầu, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết không ngừng biến hóa,

càng lúc càng nhanh.

Mượn nhờ ấn quyết, hắn dựa theo phương pháp trong Sát Hỏa Thôn Hồn

Kinh, dần dần rút ra một nửa hồn trấn áp bên trong 120 đạo pháp khiếu trong cơ

thể, tản ra bên ngoài thân thể tạo thành một đạo hồn ảnh cực lớn.

Bộ mặt của đạo hồn ảnh này vô cùng dữ tợn, trên thân hiện ra rất nhiều

gương mặt, ngay sau khi xuất hiện liền phát ra những âm thanh thê lương vang

vọng, oán khí tràn ngập bát phương.

Hai tay Hứa Thanh đột nhiên biến đổi ấn quyết, ảm hồn hỏa lập tức tản ra

bao phủ đạo hồn ảnh này, tựa như phủ thêm áo giáp cho nó.

Dưới bộ áo giáp này, tiếng thê lương và oán khí của đạo hồn ảnh lập tức bị

trấn áp, sau đó Hứa Thanh giơ tay phải lên, chỉ một ngón tay về phía Pháp

Thuyền, hồn ảnh dữ tợn này lập tức lăng không bay thẳng đến Pháp Thuyền.

Trương Tam bên cạnh vội vàng trợ giúp, kích phát lực lượng của Pháp

Thuyền, Pháp Thuyền lập tức truyền ra tiếng vù vù, ngay khi hồn ảnh chạm tới

thì Pháp Thuyền liền lập lòe tràn ra ánh sáng, ngay cả lão tổ Kim Cương Tông

cũng bị thu hút, ẩn thân bên trong que sắt màu đen và mật thiết chú ý mọi thứ

bên ngoài.

Dẫu sao thì đây sẽ là khí linh thứ hai bên cạnh Hứa ma đầu nên lão không

thể coi thường, cũng cần phải phán đoán tính chất uy hiếp của đối phương với

mình.

Trong khoảnh khắc hồn ảnh hoàn toàn dung nhập bên trong Pháp Thuyền,

toàn thân chiếc Pháp Thuyền chấn động, sau một khắc đầu thuyền không mặt

đột nhiên trở nên mơ hồ, cuối cùng tạo thành một cái gương mặt dữ tợn.

Chính là mặt của đạo hồn ảnh kia.

Mà lúc này bên trong tâm thần của Hứa Thanh cũng bỗng nhiên dung nhập

một cỗ liên hệ cùng với Pháp Thuyền, thân thể của hắn chấn động, một cỗ cảm

giác liên quan mà hắn chưa bao giờ cảm thấy hiện lên, bây giờ hắn có một loại

cảm giác giống như Pháp Thuyền đã trở thành một bộ phận cơ thể của mình rồi

vậy.

Mà vào thời khắc này hắn cũng đã hiểu rõ toàn diện về chiếc Pháp Thuyền

của mình, chỉ riêng điểm này, cũng khiến cho hắn có thể thao túng Pháp Thuyền

tăng thêm vài phần uy lực so với lúc trước.

Lại càng không cần phải nói, sau khi hồn ảnh dung nhập và theo trận pháp

bên trong Pháp Thuyền toàn diện mở ra, một cỗ uy áp vượt qua Trúc Cơ, một cỗ

uy áp thuộc về Kim Đan bỗng thình lình bạo phát, từ trên Pháp Thuyền tràn ra.

Giờ khắc này nó đã không còn là Pháp Thuyền nữa, mà là Pháp Hạm!

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra tinh mang, thần sắc của Trương Tam bên cạnh

cũng vô cùng hưng phấn.

"Thành rồi!"

Cùng lúc đó trong khi từng rặng mây đỏ tràn ngập trên bầu trời, bên trong

chủ thành của Lăng Vân Kiếm tông ở Liên Minh Bát Tông, trong những người

đi đường ở đầu phố, có hai thân ảnh đang chậm rãi bước đi về phía trước.

Hai người này một trước một sau, tựa như chủ tớ, đều mặc áo đen và mang

theo chiếc mặt nạ hình nửa khuôn mặt thần linh, bên trên toả ra từng trận khí

tức hoảng loạn bất an.

"Quả là một tòa hùng thành náo nhiệt, Dạ Cưu, màn biểu diễn sắp bắt đầu

chưa?" Giọng nói của người đi phía trước vang lên, âm thanh rất trẻ tuổi, vừa

cười vừa mở miệng.

"Chủ nhân, người nọ đã trả lời, màn biểu sắp bắt đầu." Hắc y nhân phía sau

cung kính đáp lại.

Hầu như ngay khi lời nói của Dạ Cưu truyền ra, nhánh sông Uẩn Tiên Vạn

Cổ Hà mênh mông bên ngoài Liên Minh Bát Tông lập tức.....biến đổi, mặt

nước vốn dĩ thanh tịnh, trong một cái tích tắc đột nhiên cải biến.

Biến thành một mảnh đen nhánh!

Bình luận

Truyện đang đọc