QUANG ÂM CHI NGOẠI

Nữ tử tuyệt sắc đứng trước người Hứa Thanh nghe vậy liền cười một cái,

cũng không nói gì mà tiến về phía trước một bước, nhấc chân phóng thẳng lên

trời.

Ánh trăng trên trời chiếu vào dáng người xinh đẹp của nàng, khiến nàng

giống như một đóa Tử La Lan (Violet tím, hay còn gọi là hoa Phi Yến) nở rộ,

khi chiếu vào trên da thịt trắng như tuyết của nàng, lại tựa như một lớp thiên sa.

Tất cả khiến cho nữ tử vốn đã xinh đẹp tuyệt trần, lúc này lại tràn ra một khí

vận vô cùng tao nhã, mà trước khi đi nàng còn dừng thân ảnh lại giữa không

trung, hơi quay đầu nhìn xuống đại địa và khẽ cười một tiếng.

"Tiểu bằng hữu, hoan nghênh ngươi tùy thời tới Huyền U tông ta."

Nàng ở trên trời, trăng ở phía sau, trong khi ánh trăng tràn ngập giống như

sao Tử La chiếu lên hoa lan (cho nên câu bên trên mới ví là hoa ‘Tử La Lan’),

eo ngọc thắt đái vũ thiên sa, như là tiên nữ trên Cửu Thiên, quay đầu cười toát

cả tinh hoa.

Tiếng cười vẫn còn, người đã đi xa.

Theo lão tổ Huyền U tông rời đi, thân thể Hứa Thanh lập tức khôi phục

hành động, hắn chợt lui lại và hô hấp cũng trở nên dồn dập, hắn đã nghe được

lời nói của đối phương, cũng đã biết được thân phận của người đã khiến cho hắn

cảm thấy kinh khủng, nhưng lúc này tâm tình của hắn vẫn không cách nào bình

tĩnh được.

Mà đội trưởng bên cạnh cũng đồng dạng như vậy.

Hoàng Lệnh Phi, cũng tương tự như thế.

Ba người trầm mặc, Hoàng Nhất Khôn đã xỉu nên tự nhiên cũng không có

bất luận thanh âm gì.

Cho đến một lát sau, đội trưởng bỗng ho khan một tiếng.

"À ừ, chúng ta vẫn tiếp tục giao dịch nữa chứ?"

Hoàng Lệnh Phi thở sâu, lúc này rung động trong lòng của gã cũng đã vơi

bớt một chút, gã nhanh chóng lắc đầu và ôm quyền về phía Hứa Thanh và đội

trưởng, nắm lấy đệ đệ của mình rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Đáy lòng gã thì đang phát sầu, thầm nghĩ mình đã thấy phải cảnh tượng

không nên thấy, đây chẳng phải là quấy rầy chuyện tốt của lão tổ sao, mà khi

tưởng tượng như vậy, đáy lòng của gã lại càng dần càng cảm thấy lo lắng không

yên.

Nhìn Hoàng Lệnh Phi đi xa, trong lòng Hứa Thanh vẫn còn sợ hãi, mà đội

trưởng thì nhanh chóng kêu hắn rời khỏi, cho đến khi cả hai một đường nhanh

chóng chạy về Thất Huyết Đồng, khi đến bên trong chủ thành thì đội trưởng

mới thở phào một hơi.

"Thế nào lại gặp phải Tử Huyền Thượng Tiên …lão tổ Huyền U tông!"

Hứa Thanh không nói chuyện, chẳng biết tại sao trong đầu hắn lúc này

không ngừng hiện ra một màn gặp mặt vừa rồi, nhất là ánh mắt của Tử Huyền

Thượng Tiên, ánh mắt này khiến cho Hứa Thanh theo bản năng hô hấp dồn dập,

mà đây cũng là lần đầu tiên trong nhân sinh Hứa Thanh có cảm thụ như vậy.

"Tiểu Thanh, hôm nay phải cảm ơn ngươi rồi!" Đội trưởng thở dài một

tiếng.

"Vừa nãy chính là Tử Huyền Thượng Tiên, ta cũng biết rõ một chút về

chuyện của nàng, trong truyền thuyết, vị Tử Huyền Thượng Tiên này lúc còn trẻ

đã nổi danh trên toàn bộ Nghênh Hoàng Châu, có vô số người theo đuổi, mặc

dù nàng tu hành đến bây giờ vẫn chưa từng có bất luận người đạo lữ nào, nhưng

lại có vô số lời đồn về nàng, cũng không biết là thật hay giả."

"Vừa nãy hẳn là nàng cảm nhận được chúng ta, sau đó liền thấy vừa ý với

ta, tiếp đó liền trêu đùa cằm của ngươi là để cho ta chú ý, tiểu Thanh à, là tại ta

khiến ngươi phải chịu ủy khuất rồi." Đội trưởng mặt không đỏ tim không nhảy

vỗ vỗ bờ vai Hứa Thanh.

"Đại sư huynh, về sau nên ăn nhiều bưởi một chút!" Hứa Thanh liếc mắt

nhìn đội trưởng.

"Vì sao?" Đội trưởng sững sờ.

Hứa Thanh không giải thích, đi tới nơi cập bến của mình trong bến cảng,

sau đó liền nhảy dựng lên và bước vào trong Pháp Thuyền.

Đội trưởng ho khan một tiếng, mắt thấy Hứa Thanh rời đi, chấn động trong

lòng của y rút cuộc đã không đè nén được nữa, lại hiện ra ngoài, nhưng rất

nhanh y lại suy tư tới lời nói của Hứa Thanh trước khi rời đi.

"Vì sao phải ăn bưởi nhiều hơn?"

Cùng lúc đó bên trong Pháp Thuyền, Hứa Thanh đi vào khoang thuyền, sau

khi đi vào liền hạ thêm càng nhiều độc ở bốn phía hơn, sau đó lại mở ra thêm

mấy tầng phòng hộ, cuối cùng mới thở ra một hơi thật dài và khoanh chân ngồi

xuống, bắt đầu phân tích lại việc ngày hôm nay.

Việc này quá mức quỷ dị, trước kia Hứa Thanh chưa bao giờ gặp phải, cho

tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, nhưng cảm giác đầu tiên của hắn, đó là sự

tình khác thường tất có chỗ kỳ quái.

"Người tu hành đến trình độ như là lão tổ, mỗi tiếng nói hay mỗi cử động tất

có nguyên do, vị Tử Huyền Thượng Tiên này đã nhìn ra vấn đề gì của ta sao?

Nàng hẳn là người cùng một thời đại với sư phó, hay là bởi vì hôm nay ta là đệ

tử của sư tôn?"

Hứa Thanh trầm ngâm, suy tư thật lâu cuối cùng vẫn không tìm ra nguyên

nhân, vì vậy liền lấy ra ngọc giản truyền âm cho sư tôn, nói rõ ràng từng việc đã

xảy ra hôm nay, cũng mịt mờ hỏi về quan hệ của sư tôn cùng với Tử Huyền

Thượng Tiên.

Đầu kia ngọc giản, Thất gia nghe xong cũng trầm mặc.

Sau một lúc lâu, giọng nói của Thất gia liền nhàn nhạt truyền ra.

"Năm đó vị Tử Huyền Thượng Tiên kia đã từng cuồng nhiệt truy cầu vi sư,

nhưng bị vi sư hung hăng từ chối hơn ba trăm lần, có lẽ khi trông thấy ngươi

liền nhớ tới ta, điều này cũng có thể lý giải được, ngươi cũng không nên đi

truyền chuyện này ra ngoài, tất cả đều là chuyện đã qua."

"Vi sư còn có việc, không nói nữa."

Hứa Thanh có chút nghi hoặc.

Hắn cảm giác câu trả lời của sư tôn và lời vừa nãy của đội trưởng có chút

giống nhau.

Mà giờ khắc này trên đỉnh núi của Huyền U tông, bên trong đại điện, Tử

Huyền Thượng Tiên trở về liền ngồi trên bồ đoàn, lười biếng duỗi vòng eo

mảnh khảnh của mình một cái, sau đó tiếp lấy bát canh hạt sen vân tuyết được

chế biến từ Bách Hoa Triêu Lộ do bà lão tôi tớ bên cạnh đưa tới, trong khi nhẹ

nhàng thưởng thức thì lông mày của nàng bỗng nhiên nhăn lại, ngẩng đầu nhìn

qua một bên.

Mà bà lão đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, giống như đã bị cố định

thân hình, ngay cả vẻ mặt cũng đều bất động, bên trong hư vô phía sau của bà

bỗng nhiên có một thân ảnh đi tới.

Thân ảnh này mặc một thân áo bào màu xanh, tóc dài xõa vai, bộ dáng trung

niên và tràn đầy nho nhã.

Đôi mắt như có từng đạo tinh thần lưu chuyển, nếu cẩn thận nhìn sẽ thấy

những đạo tinh thần kia còn chồng lên từng tầng, lan tràn đến chỗ sâu trong

mắt, càng lúc càng chồng lên nhiều tầng, ít nhất hơn vạn.

Tất cả điều này khiến cho cặp mắt của gã giống như có một luồng lực lượng

kinh người, chỉ cần người nào nhìn vào ánh mắt của gã, sẽ không tự chủ mà bị

đắm chìm vào trong đó.

Người này, chính là Minh chủ của Liên Minh Bát Tông.

"Sư muội, thời gian của ngươi không còn nhiều lắm, đã nghĩ ra câu trả lời

thuyết phục chưa?" Minh chủ Liên Minh Bát Tông bình tĩnh mở miệng.

"Tháng nào cũng hỏi, tháng nào ta cũng cự tuyệt, ngươi có thôi đi hay

không?" Tử Huyền Thượng Tiên nhíu mày, lạnh giọng mở miệng.

"Tại sao cự tuyệt, ngươi vẫn đang tìm người trong lòng có quang minh sao,

ở trong cái thời buổi loạn thế này, không hề tồn tại loại người như vậy. Cho dù

thật sự tồn tại, sau khi tiếp xúc mấy lần với cái thế giới ăn thịt người này, cũng

sẽ bị sự tàn khốc của thế giới cải biến mà thôi, cho đến khi biến thành ảm đạm,

sau đó liền không còn phù hợp với yêu cầu của ngươi nữa."

"Chỉ cần ngươi đồng ý để ta gieo xuống thần niệm, ta sẽ cho ngươi mượn

lực lượng, bổ sung một đạo pháp tắc thiếu hụt sau cùng của ngươi, khiến Toái

Không Thiên Đạo của ngươi viên mãn, cũng có hi vọng đột phá đến cảnh giới

thứ hai."

"Muốn tìm lô đỉnh thì đi tìm người khác, người ngoài sẽ không biết tâm tính

và lòng dạ của ngươi, nhưng ta thì biết rõ." Tử Huyền Thượng Tiên bình tĩnh

mở miệng, một bước cũng không nhường.

Minh chủ Liên Minh Bát Tông nhìn thật sâu nữ tử tuyệt sắc trước mặt, sau

đó mỉm cười.

"Sư muội, thọ nguyên của ngươi đã không còn nhiều lắm, tháng sau ta lại

tới hỏi ngươi."

Nói xong, thân ảnh Minh chủ Liên Minh Bát Tông liền hóa thành ánh sáng,

tiêu tán bên trong đại điện.

Theo gã rời khỏi, bà lão bên cạnh lại khôi phục như thường, nhưng cũng

không biết chút nào về những việc vừa xảy ra.

Chỉ có Tử Huyền Thượng Tiên, nàng buông bát canh hạt sen trong tay

xuống, nhíu mày trầm mặc.

Bình luận

Truyện đang đọc