Thời gian trôi qua, bảy ngày sau, Đại Dực phiêu dương vượt biển, rốt cuộc
đã đi tới Nam Hoàng Châu, từ rất xa, Hứa Thanh đã nhìn thấy Thất Huyết Đồng
mình từng sống nhiều năm.
So sánh với lúc rời đi, nơi đây không có biến hóa quá lớn, vẫn phồn hoa như
trước, vẫn náo nhiệt như trước, trong đám người đến người đi, có thể thấy được
không ít thuyền của đệ tử Đệ Thất phong ra ra vào vào bến cảng.
Bảy ngọn núi ở xa xa, mặc dù năm đó bị mang đến Nghênh Hoàng Châu,
nhưng bây giờ sớm đã được tố lại, hết thảy như thường, duy chỉ có trên đỉnh núi
không có con mắt màu đỏ.
Đại Dực vừa đến, liền hấp dẫn tất cả mọi người bên trong Thất Huyết Đồng,
vô số người ngẩng đầu nhìn xa xa, Hứa Thanh truyền âm cho Nhị sư tỷ nhưng
không có kết quả.
Trước lúc xuất phát rời khỏi Liên Minh Bát Tông, Thất gia đã tới tiễn đưa
hắn, cũng có đề cập qua việc Nhị sư tỷ đang bế quan đột phá.
Vì vậy Hứa Thanh cũng không có lưu lại ở Thất Huyết Đồng, Đại Dực tiếp
tục gào thét rời khỏi nơi đây, cấp tốc bay về phía đông của Nam Hoàng Châu.
Đối với Hứa Thanh trước kia mà nói, Nam Hoàng Châu rất lớn, lớn đến
mức hắn muốn đi bất kỳ địa phương nào cũng đều phải tiến hành truyền tống
mới có thể, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nhìn lại Nam Hoàng
Châu, Hứa Thanh đã hiểu rõ tại sao năm đó Thất gia lại nói Nam Hoàng Châu
chỉ là một hòn đảo.
So sánh cùng với đại lục Vọng Cổ, Nam Hoàng Châu hoàn toàn chính xác
chỉ là một hòn đảo.
Dưới tốc độ của Đại Dực, chỉ dùng thời gian nửa ngày, Hứa Thanh đã đi tới
doanh địa thập hoang giả lúc trước.
Nơi đây vẫn bẩn như vậy, vẫn loạn như thế, bên trong đám thập hoang giả
thì Hứa Thanh cũng không còn nhìn thấy nhiều người quen mắt nữa rồi.
Những thập hoang giả giãy giụa trong sinh tử này, trừ phi vận khí rất tốt,
bằng không mà nói, thời gian mấy năm …cũng chính là thời gian cả đời.
Hứa Thanh đứng ở trên không, cúi đầu ngóng nhìn hết thảy, một lát sau liền
tự mình đi đến, bước vào trong doanh địa thập hoang giả quen thuộc lại lạ lẫm
này.
Đi tới bên trong, Hứa Thanh đi ngang qua từng thập hoang giả, đi ngang qua
mọi chỗ kiến trúc thổ mộc, trên người hắn vậy mà lại tràn ra chấn động ẩn nấp
tự nhiên, khiến cho phàm tục trông thấy hắn, sẽ tự động quên đi.
Đây là năng lực của Nguyên Anh nhà tù 132 khu Đinh.
Đối với tu sĩ mà nói, việc bị ảnh hưởng quên đi này sẽ khó khăn hơn, nhưng
đối với thập hoang giả bên trong doanh địa, năng lực quên đi này đã có thể xóa
đi hết thảy.
Hứa Thanh lặng lẽ tiêu sái bước đi, mục tiêu rất rõ ràng.
Không phải chỗ hắn đã từng ở, mà là cái đường nhỏ nhuộm máu năm đó.
Chỗ đó có một cái tiệm tạp hóa.
Cửa hàng đó vẫn còn, nhưng chủ tiệm đã không phải là người lúc trước.
Giờ phút này, dưới mái hiên đối diện với cửa hàng, có một người mặt hắc
bào đang ngồi.
Một chiếc áo bào phủ lên thân thể gầy yếu, không nhìn thấy rõ gương mặt,
chỉ có thể nhìn thấy một thanh liêm đao ác quỷ khổng lồ, được người này vác ở
trên vai.
Chính là Thanh Thu.
Bốn phía còn có mấy cỗ thi thể thập hoang giả không người nào dám tới dọn
đi, hiển nhiên là có những người đui mù đi tới trêu chọc, dẫu sao cái thế giới
này không phải mỗi người đều có tư duy bình thường.
Cũng chính bởi vì sự tồn tại của Thanh Thu, cho nên con phố nhỏ này rất là
yên ắng, tất cả ông chủ các cửa hàng bên cạnh đều lạnh run, không dám phát ra
âm thanh.
Mà nàng cũng đã tới đây được một khoảng thời gian rồi, có lẽ bởi vì muốn
điều tra một chút manh mối, cũng có lẽ là không thể tin được việc đã thấy ở
trong Quận Đô.
Cho nên, nàng đã tới nơi này, lặng lẽ chờ đợi.
Có khi ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì.
Thẳng đến ngày hôm nay, trên con đường nhỏ vắng vẻ này, truyền đến tiếng
bước chân.
Hứa Thanh đi từng bước về phía Thanh Thu, cho đến khi đi tới bên cạnh
nàng.
Thanh Thu nhìn qua phía trước, cũng không nghiêng đầu, chỉ là bàn tay nắm
lấy liêm đao ác quỷ hơi xiết chặt lại, lại từ từ buông lỏng ra, không nói gì.
Hứa Thanh nhìn theo ánh mắt của nàng, nhìn cái cửa tiệm tạp hóa kia.
Trong lúc mơ hồ, hắn tựa như nhìn thấy một tiểu cô nương toàn thân vô
cùng bẩn, trên mặt có vết sẹo, đang bận rộn bên trong cửa hàng.
Bảy năm.
Bảy năm trước bọn họ đã gặp nhau ở đây, đều là người may mắn sống sót
sau khi trải qua nửa khuôn mặt Thần Linh mở mắt.
Bảy năm sau, bọn họ lần nữa trở về.
Hứa Thanh không nói gì, Thanh Thu trầm mặc, chỉ là bờ vai của nàng đang
bắt đầu run rẩy.
Hồi lâu, Hứa Thanh lấy ra một tờ giấy dầu bọc kẹo, đặt ở trên mặt đất trước
mặt Thanh Thu.
"Ở nơi này, từng có một người cho ta một viên kẹo, nàng nói với ta, vào lúc
đau khổ, ăn nó, sẽ cảm thấy vui vẻ hơn không ít."
Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng.
"Ta đại khái có thể đoán được gợn sóng trong lòng ngươi, nhưng ta muốn
nói cho ngươi biết, viên kẹo kia, năm đó ta đã ăn rồi, dùng nó để hóa giải bi
thương trong nội tâm của ta, mà viên kẹo này, là ta mua từ trong Thất Huyết
Đồng vì ngươi."
Trong giọng nói của Hứa Thanh mang theo hồi ức, sau khi nói xong, hắn
quay người rời khỏi, đi ra hơn 10 bước, sau đó dừng chân, cũng không quay đầu
lại, chỉ nghiêm nghị mở miệng nói.
"Còn nữa, nhớ kỹ quay về Thư Lệnh ti đưa tin."
"Vâng!" Thanh Thu theo bản năng trả lời, sau khi nói xong, nàng mới phản
ứng lại, lập tức cúi đầu nắm chặt liêm đao.
Khóe miệng Hứa Thanh hơi cong lên, không nói tiếp mà đi về phía xa.
Cho đến khi hắn rời khỏi, có gió xuất hiện, thổi bay lá khô trên mặt đất,
cũng khiến tờ giấy dầu kia lắc lư lay động, đồng dạng thổi qua trên người
Thanh Thu, lắc lư tinh thần của nàng.
Sau khi nàng trông thấy Nguyên Anh của Hứa Thanh trước tế đàn ở Quận
Đô, trong lòng lập tức dấy lên sóng lớn trước đó chưa bao giờ có.
Một màn đột nhiên xuất hiện kia, khiến cho nàng có chút không cách nào
tiếp nhận sự thật.
Nàng không thể tin được căn nguyên ý chí cố gắng phải trở nên cường đại
của mình, người mà mình tâm tâm niệm niệm muốn trở về Nam Hoàng Châu để
tìm kiếm, thế mà lại thủy chung tồn tại ở ngay bên cạnh mình trong suốt hai
năm qua.
Vả lại còn ưu tú như vậy, cường đại đến thế, để cho nàng không muốn thừa
nhận chính mình không bằng, mà cũng không thể không thừa nhận sự thật này.