QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh nghe vậy liền trầm mặc, hai mắt ngưng lại, trầm ngâm hồi lâu

rồi chắp tay cúi đầu.

Lão giả không lên tiếng nữa, tiếp tục mài đao.

Dưới âm thanh xoẹt xẹt xoẹt xẹt, Hứa Thanh đi xa, về tới khu trước cửa nhà

lao 132 khu Đinh, hắn nhìn lên cánh cửa nhà lao màu xanh đen trước mặt, giơ

tay lên đẩy ra, đi vào.

Mới vừa bước vào, hắn chợt nghe thây cái đầu người trong lồng giam 237

truyền ra tiếng hô hoán.

"Binh sĩ binh sĩ, ngươi trở về rồi sao?"

"Thế nào, phải chăng vừa ra ngoài liền gặp xui xẻo, mau ném ta tới chỗ con

Vân Thú, ta sẽ giúp ngươi hóa giải."

"Tin ta, không sai đâu."

"Nếu như ngươi không tin ta, vậy ngươi liền thật sự xong đời rồi, ta đã nhìn

thấy ngươi chết vô cùng thảm, nhưng ngươi không hề biết, ngươi không biết là

ngươi đã chết bao nhiêu lần."

"Hơn nữa...Ngươi thật sự cho rằng, ngươi là người đầu tiên trấn thủ nhà tù

132 khu Đinh sao?"

"Ta không thể nói nhiều hơn được nữa, ngươi mau ném ta tới chỗ Vân Thú,

ném ta qua đó, ta liền dám tiếp tục tố cáo chân tướng cho ngươi biết."

Hứa Thanh bình tĩnh tiêu sái đi trên hành lang, đi ngang qua từng lồng giam

của các phạm nhân, đi tới chỗ đầu người, cách cách một tiếng mở lao cửa ra,

trong khi đầu người hiện lên vẻ mặt hưng phấn, Hứa Thanh xách nó vào trong

tay.

"Đúng đúng, chính là như này, ha ha, Tiểu Vân Vân, ta tới đây."

Trong khi cái đầu người đang hưng phấn, Hứa Thanh mang theo nó đi tới

chỗ lồng giam nhốt cối xay, trực tiếp ném cái đầu vào trong.

Cái cối xay chấn động, giống như rất bất ngờ, sau đó lại tràn ra một chút

cảm xúc vui vẻ.

Mà vẻ hưng phấn của cái đầu lâu kia lập tức hóa thành hoảng sợ, phát ra

tiếng thét thê lương.

"Thả ta ra ngoài, ta không muốn ở chỗ này."

"Binh sĩ đại nhân, ta sai rồi, ta nói, nơi đây bị nguyền rủa rồi, nhà tù 132 khu

Đinh bị nguyền rủa rồi, ta có thể đơn giản hóa giải cái này vì ngươi."

"Nhưng những gì ta nói lúc trước cũng không phải lừa ngươi, ta thật sự nhìn

thấy, ngươi thật đã chết rồi, chết rất nhiều lần, ta không hề lừa ngươi."

Hứa Thanh không có quan tâm tới nó, quay người rời khỏi, đi tới chỗ lồng

giam phạm nhân cuối cùng, nhìn bức tranh vẽ trôi lơ lửng ở bên trong, nhìn qua

hai mươi ba thân ảnh ở bên trong, bỗng nhiên mở miệng với Ảnh Tử.

"Ăn nó đi."

Trong nháy mắt tiếp theo, Ảnh Tử lộ ra cảm xúc tham lam, từ dưới chân

Hứa Thanh tản ra, lan tràn vào trong lồng giam.

Theo nó lan tràn vào trong, một cỗ khí tức tà ác từ trên người Ảnh Tử sinh

sôi tràn ra, bao phủ bát phương, đồng thời, trong một tích tắc, toàn bộ nhà tù

132 khu Đinh …đột nhiên an tĩnh lại.

Đầu người không còn kêu thảm thiết, cối xay không hề chuyển động, Vân

Thú không còn nhấm nuốt, người bù nhìn không gào thét...Giờ phút này chỉ có

bức vẽ Đan Thanh Tộc kia đang run rẩy.

Theo Ảnh Tử tới gần, khí tức tà ác càng lúc càng mãnh liệt, cho đến khi

Ảnh Tử tới cách bức tranh chưa tới ba thước, lúc này lão giả bên trong bức

tranh đột nhiên mở miệng.

"Trấn thủ đại nhân, kẻ ở dưới mép bên phải, không phải là bộ tộc của ta."

Hứa Thanh lập tức nhìn lại, chú ý đến dưới mép phải của bức tranh.

Chỗ đó vẽ một đứa bé trai, nó đang cười hì hì đứng ở nơi đó, thoạt nhìn

không hề khác với những thân ảnh còn lại bên trong bức tranh, tựu như là người

cùng một nhà vậy.

Nhưng sau khi lão giả mở miệng, tiểu nam hài vẽ trong liền nhíu mày, mà

trong chốc lát Ảnh Tử cũng trực tiếp đánh tới chỗ tiểu nam hài, rặc rặc một

tiếng, tựa như cắn được thứ gì.

Sau đó trở về đến bên Hứa Thanh, mà bức tranh kia cũng không hề hư hỏng,

chỉ là tiểu nam hài bên trong đó đã không còn nữa, nó đã bị Ảnh Tử cắn nuốt.

Nhưng ngay khi Ảnh Tử trở về, lập tức xuất hiện một màn trước đó chưa

từng có.

Thân hình Ảnh Tử đột nhiên run rẩy, dưới ánh mắt của Hứa Thanh, chỉ

trong chốc lát liền tan vỡ, chia năm xẻ bảy, đồng thời Ảnh Tử cũng truyền ra

một tiếng kêu rên.

Thân thể của nó, nổ tung!

Một đạo thân ảnh mơ hồ chui ra từ trong người nó, mang theo tiếng cười,

dung nhập bốn phía trong bóng tối, dù là que sắt màu đen vào thời khắc này cấp

tốc phóng tới, nhưng vẫn vồ hụt, tiểu nam hài kia đã biến mất không thấy gì

nữa.

Mà Ảnh Tử hiển nhiên cũng không thể nào cứ như vậy liền tử vong, mặc dù

thân hình của nó bị nổ tung hóa thành nhiều mảnh, nhưng rất nhanh liền dung

hợp lại vào một chỗ, sau khi khôi phục, rõ ràng cũng đã trở nên suy yếu, nhưng

lại dồn dập truyền cảm xúc chấn động về phía Hứa Thanh.

"Vận khí... Nuốt... Bùm bùm bùm..."

Nó hình như rất sợ Hứa Thanh cho rằng nó vô năng, lần này coi như miêu tả

vô cùng rõ ràng.

Ánh mắt Hứa Thanh chợt ngưng tụ, quay đầu nhìn về địa phương tiểu nam

hài vừa tan biến.

"Vận khí?" Hứa Thanh thì thào.

Giờ phút này que sắt màu đen cũng đã trở về, thân ảnh lão tổ Kim Cương

Tông hiện ra, lão nhanh chóng quét mắt nhìn Ảnh Tử suy yếu, sau đó lại nhìn

về phía Hứa Thanh, lập tức cảm thấy căng thẳng.

Mình hai lần đều thất bại, mà Ảnh Tử mặc dù cũng thất bại, nhưng lại nói

bậy bạ cái vận khí gì đó.

"Tiểu Ảnh học xấu rồi, đáng giận!"

Lão tổ Kim Cương Tông hừ lạnh trong lòng, lão cảm thấy việc này tám

phần là do Ảnh Tử không muốn thể hiện bản thân vô năng cho nên đã nói bừa

ra, vì vậy cũng thầm nghĩ trong lòng, riêng về nói bậy, Tiểu Ảnh ngươi không

thể sánh bằng gia gia ta được.

Nếu ngươi nói bậy nói bạ, ta liền tăng thêm chút nguyên liệu cho ngươi, như

vậy khi sát tinh kia phát hiện không đúng, vậy người sẽ gặp phiền toái lớn, mà

ta chỉ cần chối bỏ hết trách nhiệm, sẽ không liên quan đến nữa.

Lão đã đọc qua quá nhiều sách cổ, bên trong cũng có một chút thứ miêu tả

đối với vận khí, vả lại phần lớn đều là vật thiết yếu của nhân vật chính, hình như

rất nhiều người viết sách cổ đều dùng tới thứ này.

"Vận khí? Chủ tử, ta không nhìn ra vận khí, điểm này tri thức của ta không

uyên bác bằng Tiểu Ảnh, nhưng nếu như nó đã nói như vậy..."

"Chúc mừng chủ nhân, chúc mừng chủ nhân, chủ nhân quả nhiên là được

thiên mệnh chiếu cố, cho nên mới có thể gặp được vận khí ở trong nơi này!"

Lão tổ Kim Cương Tông vội vàng mở miệng.

Hứa Thanh nhíu mày, nhìn sang

Bình luận

Truyện đang đọc