Một cơn mưa mùa thu bao hàm theo cảm giác âm lãnh, rơi trên mặt, trên
người, trên tay, sau đó không một tiếng động thẩm thấu vào trong cơ thể, không
dễ xua tán, cuối cùng liền hóa thành một cảm giác băng hàn rét lạnh thấu
xương, sau đó biến thành thân thể run rẩy.
Giống như hí khúc đang vang lên lúc này vậy.
Thân thể của Hứa Thanh không thể khống chế mà run rẩy một chút, hắn
nghĩ lại năm đó khi mình vẫn còn ở trong doanh địa thập hoang giả, khi cùng
Lôi đội nhìn thấy nữ quỷ với đôi giày đỏ từng bước đi trong huyết vụ ở trong
cấm khu.
Lúc đó hắn chỉ là một tán tu Luyện Khí, nhưng cũng đã từng cảm thụ qua
cùng loại cảm giác lạnh lẽo này, một cái lạnh tới mức đóng băng cả linh hồn,
lạnh tới phong bế cả thân hình.
Bây giờ tu vi của hắn đã không tầm thường, nhưng cảm thụ này vẫn như lúc
ban đầu.
Âm thanh của hí khúc kéo dài, vừa linh hoạt kỳ ảo lại âm nhu, dường như
biến tiếng ca thành thực chất, trở thành táng âm câu hồn, khiến cho hơn một
nghìn tu sĩ ở khắp bốn phía, bỗng nhiên có vài chục người hơi nghiêng một cái,
trực tiếp ngã xuống từ nơi đang đứng.
Rơi xuống hố sâu, lọt vào trong bóng tối, như bị cắn nuốt.
Tâm thần những người còn lại nhao nhao chấn động, biểu cảm không cách
nào khống chế, vẻ hoảng sợ xuất hiện trên mặt, bởi vì lúc này, giọng hát kia
bỗng nhiên xuất hiện sự rung động.
Bên trong từng câu hát dường như hơi run run một chút, hình như bản thân
của người đang hát hí khúc này cũng đang sợ hãi.
Dường như, người này đang hát hí khúc cho người chết vậy.
Bây giờ trong khắp hố sâu, cũng chỉ có hí khúc này vang vọng, cho dù mọi
người che đậy thính giác của mình cũng vô dụng, bởi vì âm thanh này sẽ chui
thẳng vào linh hồn, hóa thành dị chất, sinh sôi trong tâm thần của tất cả mọi
người.
Trong khoảng thời gian ngắn, dị chất ở trong hố sâu này đang không ngừng
trở nên nồng đậm hơn, mà hí khúc kia lại dần dần giảm âm lượng, cho đến cuối
cùng liền hóa thành âm thanh rù rì nhỏ nhẹ, như ẩn như hiện.
Mọi người nhao nhao thở ra một hơi, nhưng vào lúc này, lại có một giọng hí
khúc khác bỗng nhiên truyền ra.
"Kiếp trước ngươi không đến, vãng sinh ta thường tại, là ai cắt tương tư, lại
vẽ lên trần ai của ai..."
Tiếng hí khúc lần này không giống với lần trước, không có sự kinh tâm
động phách như cũ, cũng không có cảm giác thê lãnh kéo dài, có thể nhận ra
đây rõ ràng là một người khác hát, nhưng giọng hát lại càng thêm âm u, càng
làm cho tâm thần người ta chấn động, mà lúc này, mọi người đều đồng loạt đều
nhìn về khu vực Hứa Thanh.
Bởi vì, giọng hát này …được truyền ra từ nơi đó!
Hứa Thanh chợt quay đầu, nhìn về phía đội trưởng.
Đội trưởng cũng trợn mắt thật to nhìn qua Hứa Thanh.
Từ trong con mắt của Hứa Thanh phản chiếu ra, đội trưởng nhìn thấy được
phía sau thân ảnh của mình, có một thân ảnh áo trắng đang nổi lơ lửng ở sau
lưng.
Không biết từ lúc nào, thân ảnh của người hát hí khúc kia đã xuất hiện ở sau
lưng đội trưởng.
Đội trưởng nheo mắt lại, sắc mặt dữ tợn, trong khóe mắt lại xuất hiện một
gương mặt, toàn thân tràn ra khí tức băng hàn, còn toét ra cái miệng rộng, lộ ra
hàm răng, chợt quay đầu về phía sau lưng, một tiếng rặc rặc vang lên, hung
hăng cắn một miệng lớn.
Âm thanh hàm răng chạm vào nhau vang lên, truyền khắp bốn phương, có
thể thấy được một cú cắn này mạnh bao nhiêu.
Nhưng tiếng hát hí khúc vẫn còn tồn tại như trước.
Chỉ là lần này nó đã xuất hiện ở sau lưng tu sĩ khác, thân thể tu sĩ kia run
lên, cảm nhận được nguy cơ sinh tử cực lớn, vừa muốn bóp nát ngọc giản
truyền tống trong tay, nhưng trong nháy mắt tiếp theo... Trong mắt của gã lộ ra
vẻ mờ mịt, trong miệng truyền ra tiếng hát hí khúc, biểu cảm cũng trở nên dữ
tợn.
Ngay sau đó thân thể của gã nổ vang, dị chất trong chốc lát bộc phát đến cực
hạn, trực tiếp sinh ra dị biến!
Phần lưng của gã ngay lập tức nổi lên một bướu thịt, hai tay trực tiếp trở nên
tráng kiện hơn gấp mấy lần, từng đám gai xương xuyên thấu máu thịt và quần
áo, đâm ra phía ngoài.
Hai chân của gã cũng trở nên vô cùng tráng kiện, thận chí phần đùi còn bạo
khai, mọc ra bảy tám đầu xúc tu tràn ngập dịch nhờn huyết sắc, nhưng biến hóa
lớn nhất chính là đầu của gã, toàn bộ đầu người đã... Biến thành một con mắt
màu lam thật lớn.
Nháy mắt một cái, thân ảnh kia bỗng nhiên tan biến, lúc hiện ra đã xuất hiện
ở trước người của một tu sĩ tiểu tông, tu sĩ kia cũng không tầm thường, lập tức
bấm niệm pháp quyết, bốn phía bỗng nhiên xuất hiện hỏa diễm thiêu đốt, bao
phủ đối phương.
Nhưng cũng vô dụng, một cái xúc tu duỗi ra từ trong ngọn lửa, trực tiếp
chọc thẳng vào miệng của tu sĩ này, chui vào bên trong.
Trong nháy mắt tiếp theo, tên tu sĩ này phát ra âm thanh ô ô thê lương, thân
thể bị xúc tu giơ lên thật cao, bụng không ngừng to lên, cho đến khi một tiếng
phịch vang lên, bụng nổ tung.
Từ nơi nổ tung, cái xúc tu vươn vào trong cơ thể kia cũng bay ra ngoài,
không ngừng lắc lư, huyết nhục văng tung tóe.
Một màn này, khiến cho mọi người nhao nhao hít vào một hơi.
Ngay sau đó thân thể của tên tu sĩ bị dị hoá liền nhoáng một cái, thể hiện ra
tốc độ kinh người, phóng tới những người còn lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, âm thanh thê lương không ngừng vang vọng.
Sau mấy hơi thở, tu sĩ dị hóa đã giết được mấy người, lần này nó bỗng xuất
hiện ở bên người Hứa Thanh.
Ngay một khắc khi xuất hiện, nó liền giơ hai tay lên muốn ôm về phía Hứa
Thanh, trên bụng xuất hiện một cái miệng lớn rậm rạp, muốn thôn phệ mục tiêu
phía trước.
Cùng lúc đó theo nguy hiểm từ trong hố sâu hiện ra, bản tính tự tư của con
người cũng lập tức được thể hiện ra, bốn phía rõ ràng có rất nhiều người, không
cần mọi người đồng loạt ra tay, nhưng hễ có bảy tám người liên thủ, vậy coi như
tốc độ của tên tu sĩ bị dị hoá này có nhanh hơn nữa, cũng đều vô dụng.
Nhưng ý nghĩ của mỗi người đều không giống nhau, có rất nhiều người thừa
dịp tu sĩ dị hoá ra tay với người khác, thân thể khẽ nhoáng một cái lao thẳng đến
chỗ sâu hơn trong hố sâu, tránh đi nguy hiểm ở nơi này.
Người như vậy không ít, trọn vẹn hơn trăm, còn có một chút thì quyết đoán
bóp nát ngọc giản lựa chọn rời khỏi, không muốn tiếp tục tham dự.
Tràng cảnh rất hỗn loạn.
Hứa Thanh không có quan tâm tới những thứ này, ngay khi tu sĩ dị hoá dữ
tợn lao đến phía hắn, trong mắt của hắn lập tức lóe lên hàn mang, không lùi mà
tiến tới, toàn bộ người trực tiếp phóng đi, nháy mắt liền tới gần tu sĩ dị hoá đó,
giơ tay phải lên đấm tới một quyền.
Ba tòa Thiên Cung trong cơ thể bộc phát, Kim Ô hiển lộ.
Một quyền đấm xuống, tu sĩ dị hoá kia lập tức phát ra tiếng kêu thê lương
thảm thiết, thân thể bỗng nhiên lui lại.
Nhưng không đợi nó lui ra phía sau bao nhiều, phía sau nó bỗng nhiên
truyền đến một hơi thở lạnh như băng, chính là thân ảnh đội trưởng, y bỗng
dưng im hơi lặng tiếng xuất hiện, trong mắt lộ ra vẻ âm u, một phát bắt được
thân thể của tên tu sĩ bị dị hoá này, trực tiếp mở to miệng, táp một cái về con
mắt màu lam.
Âm thanh càng thêm thê lương từ trên bụng tên tu sĩ dị hoá truyền ra, mà lúc
này Hứa Thanh cũng đã đến, lần nữa đánh tới một quyền.