QUANG ÂM CHI NGOẠI

Giọng nói mềm mại mang theo hàm súc thú vị, tựa như mưa rơi, truyền vào

bên trong Pháp Hạm, truyền vào trong tai Hứa Thanh, Linh Nhi cũng nghe thấy.

Linh Nhi trợn mắt thật to, hồ nghi nhìn ra phía ngoài.

Thần sắc Hứa Thanh như thường, nghe xong liền vung tay lên, lớp phòng hộ

của Pháp Hạm lập tức tản ra, một khắc vòng bảo hộ Pháp Hạm tiêu tán, thân

ảnh Đinh Tuyết đạp trên ánh trắng đi đến.

Một người tóc dài xõa vai chiếu vào trong mắt Hứa Thanh, một thân áo tím,

tóc trên đầu lóe lên ánh sáng màu vàng, thêm cả ánh trăng sáng sủa phát quang,

sau lưng đeo thanh đồng cổ kiếm, lộ ra vẻ hiên ngang.

Nhưng lại không thiếu vẻ kiều mị, mỉm cười xinh đẹp, theo hai con ngươi

yêu mị, tình ý nhộn nhạo, khóe miệng hơi khéo léo nhếch lên, cặp môi đỏ mọng

khẽ mở, làm cho người ta có một loại cảm giác nhất thân phong trạch.

Phối hợp với độ tuổi dào dạt thanh xuân, khiến cho Đinh Tuyết sau hai năm

không thấy, đã lột vỏ trở thành một nữ tử lộ ra vẻ yêu mị từ bên trong.

Mà ánh trăng lúc nào cũng dụ dỗ kích thích người khác phái, ở trước mặt

thân ảnh yêu kiều này, giống như cũng trở nên ngượng ngùng, trong lúc chiếu

xuống, dâng lên một tia vận ý.

Hứa Thanh cũng có chút ít ngoài ý muốn, theo bản năng nhìn nơi xa bên

cạnh bờ.

"Hứa Thanh ca ca, tại sao ngươi lại nhìn người ta như vậy?" Khuôn mặt

Đinh Tuyết ửng đỏ, đi vào trong khoang thuyền.

"Ta không nhìn ngươi, ta đang tìm Triệu Trung Hằng." Hứa Thanh lời ngay

nói thật.

Bộ ngực sung mãn của Đinh Tuyết nhô lên hạ xuống một chút, hiển nhiên

những lời không hiểu phong tình của Hứa Thanh có lực sát thương không nhỏ,

nhưng đối với Đinh Tuyết mà nói, những thứ này vẫn không đáng coi vào đâu.

Khó khăn, không phải là để vượt qua sao!

Nàng đảo đôi mắt đẹp, đi tới trước mặt Hứa Thanh, nhìn khuôn mặt khiến

người ta hồn khiên mộng nhiễu trước mắt, tâm hồn thiếu nữ của Đinh Tuyết đập

thình thịch, nhịn không được nuốt một chút nước bọt.

Nàng cố gắng kiềm chế rung động, đồng thời nàng cũng rất tiếc nuối đối với

việc mình không bắt lại được Hứa Thanh lúc ở đảo Nhân Ngư tộc năm đó.

"Đều là do cái tên Triệu Trung Hằng kia, hừ, nhưng mà không sao hết, việc

do người làm!"

Đinh Tuyết tự động viên cho mình, giơ tay lên lấy ra một chồng linh phiếu,

đặt ở trước mặt Hứa Thanh, trong lúc lấy ra còn cố ý lộ ra cánh tay cổ sen trắng

như tuyết.

"Hứa Thanh ca ca, đây là tiền lời từ bến cảng số 176 của Thất Huyết Đồng

hai năm qua, cho dù Trương Tam kia khôn khéo cỡ nào, cũng không bằng sự

cẩn thận của ta, thiếu một khối linh tệ cũng đều không được."

Hứa Thanh gật đầu, lúc trước ở chỗ Trương Tam sư huynh, hắn đã biết Đinh

Tuyết hai năm qua vẫn luôn thu tiền lời giúp mình, Hứa Thanh rất cảm tạ đối

với lòng nhiệt tình của Đinh Tuyết.

Nhất là khi nghĩ tới thời điểm mình vô cùng nghèo khó lúc ban đầu, đối

phương vì tôn trọng tri thức mà trả những khối linh thạch kia, việc này khiến

cho Hứa Thanh từ đầu đến cuối đều rất có thiện cảm đối với Đinh Tuyết.

Vì vậy hắn nở một nụ cười, nhận lấy linh phiếu, lấy ra một số từ bên trong

đưa cho Đinh Tuyết.

"Những thứ này cho ngươi đi."

Đinh Tuyết trừng mắt nhìn, cũng không lập tức đón lấy, mà hai tay loay

hoay cầm góc áo, bộ dạng muốn nói lại thôi, sau mấy cái hô hấp, đáy lòng nàng

cân nhắc hỏa hầu không sai biệt lắm, vì vậy liền lấy ra một cái bình màu trắng

từ túi trữ vật, đặt ở một bên.

"Hứa Thanh ca ca, đây là canh hạt sen hoa quế ta tự tay nấu, ta dự định đưa

cho cô cô và cô trượng, ngươi nếm thử trước giúp ta xem thử mùi vị như thế

nào nha."

Hứa Thanh do dự, nhưng việc này cũng không có gì phải cự tuyệt, cho nên

cầm tới thưởng thức một cái, sau đó khẽ nhíu mày.

"Có chút ngọt."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đinh Tuyết bỗng đỏ lên một chút, ngượng ngập

nói.

"Hứa Thanh ca ca …ngươi nhân gia biết rồi."

Hứa Thanh cảm thấy những lời này có điểm quái lạ và hơi khó hiểu, vừa

muốn mở miệng thì Đinh Tuyết đã đỏ mặt đứng lên.

"Hứa Thanh ca ca, ta đi trước, ngươi vừa mới trở về phải nghỉ ngơi thật tốt,

ngày mai ta lại tới tìm ngươi."

"Còn nữa, cảm ơn ca ca cho ta tiền tiêu vặt."

Đinh Tuyết cầm lấy linh phiếu một bên, mặt càng đỏ hơn, nhanh chóng chạy

ra ngoài, rời khỏi Pháp Hạm, sau đó ở bên cạnh bờ lộ ra thần sắc đắc ý.

"Phương pháp cô cô dạy quả nhiên hữu dụng, phải coi mình trở thành đại

quản gia, mà muốn bắt lại Hứa Thanh ca ca, chuyện này không thể gấp được,

phải gọt giũa trong im lặng, chỉ có như vậy mới có thể khiến hắn buông lỏng

cảnh giác, sau đó trong lúc bất tri bất giác, bị ta hòa tan."

"Hơn nữa, không thể quá chủ động, phải giả trang thành con mồi, cô cô nói

năm đó người chính là làm như vậy liền bắt lại được cô trượng."

Nghĩ tới đây, trong lòng Đinh Tuyết bắt đầu bày ra kế hoạch của mình, rất

tinh tế tỉ mỉ....

Trong khoang thuyền, Hứa Thanh nhíu mày, cảm giác ra những lời nói vừa

xong của Đinh Tuyết mang theo một chút hàm nghĩa khác.

"Hứa Thanh ca ca." Linh Nhi chui ra từ cổ áo của Hứa Thanh, ngữ khí mang

theo nghiêm túc.

"Ngươi phải cẩn thận nàng, vừa nãy ta cảm giác được ánh mắt của nàng

nhìn về Hứa Thanh ca ca có cất giấu tính xâm lược, hình như có mục đích rất

mạnh, ta đã từng nghe a đa của ta nói qua, có không ít người am hiểu đoạt xá,

ánh mắt của nàng có cái hàm nghĩa này, Hứa Thanh ca ca, nàng là một người

xấu."

Hứa Thanh nghe vậy, bản năng đầu tiên là nổi lên cảnh giác, nhưng tiếp theo

lại cảm thấy khả năng này không lớn, nhưng mà dưới đáy lòng đúng là vẫn

nhiều hơn một chút đề phòng.

Mắt thấy Hứa Thanh vẫn tán đồng chính mình, Linh Nhi rất vui vẻ.

"Hứa Thanh ca ca, ta thật là lợi hại, đặc biệt có thể quan sát chi tiết vẻ mặt

người khác, có ta ở đây, nhất định có thể giúp ngươi phân biệt ra được ai là

người xấu."

Hứa Thanh nở nụ cười, đang chuẩn bị đả tọa, nhưng rất nhanh liền ngẩng

đầu, nhìn ra phía ngoài.

Không bao lâu, một giọng nữ tử mang theo cảm giác hưng phấn, hơi ẩn

chứa rung động, truyền ra từ bên ngoài con thuyền.

"Hứa Thanh ca ca, cuối cùng ngươi đã trở về..."

Bình luận

Truyện đang đọc