QUANG ÂM CHI NGOẠI

Đó là khi họ đến tiểu Huyền U tông, trong khi cái tiểu tông này vô cùng

kinh ngạc và sợ hãi, toàn bộ tông không tới mười mấy người lấy thái độ cung

kính cao nhất trước đó chưa từng có để nghênh đón, sau đó Tử Huyền Thượng

Tiên nhìn qua những người này, trong mắt của nàng lộ ra một tia hồi ức, hỏi tới.

"Ngươi là Tiểu Vân Tử?"

Thân thể của lão đầu từng giả thần giả quỷ kia bỗng run lên, thấp giọng mở

miệng.

"Bẩm báo Huyền U Thượng Tiên, tiểu nhân chính là…Tiểu Vân Tử." Đáy

lòng của lão đầu đắng chát, trong trí nhớ của lão, Tử Huyền Thượng Tiên bây

giờ không hề có bất kỳ biến hóa nào với Tử Huyền Thượng Tiên trước kia.

Đáy lòng của lão không khỏi dâng lên vô vàn suy nghĩ và cảm khái, lão còn

nhớ rõ, năm đó khi mình vẫn còn là tiểu hài tử, đi theo bên người sư tôn, tận

mắt nhìn thấy sư tôn si mê như thế nào, nhưng cuối cùng đều là hoa rơi hữu ý

nước chảy vô tình, năm đó không có bất kỳ người nào thành công đi vào thế

giới của vị Tử Huyền Thượng Tiên này.

"Mang ta đi tới trước mộ phần của sư phụ ngươi." Trên người Tử Huyền

Thượng Tiên rõ ràng không hề có dấu vết do năm tháng để lại, nhưng chỉ trong

một cái chớp mắt này, trong sự so sánh của lão nhân, năm tháng tựa như cũng

đã lưu lại khí tức ở trên người nàng.

Hứa Thanh lặng lẽ đi theo, dưới sự dẫn dắt của lão đầu, rất nhanh bọn họ đã

đến sân sau của tiểu Huyền U tông, ở đó có một mộ phần cô độc, trước mộ phần

là một gốc cây liễu, cây liễu lay động trong gió, hình như có linh, bởi vì Tử

Huyền đến mà kích động.

Tử Huyền Thượng Tiên bước đến gần vài bước, nhìn phần mộ than nhẹ một

tiếng, mở miệng về phía Hứa Thanh.

"Vị này là cố nhân của ta, là người tốt."

Hứa Thanh nhớ tới chuyện xưa được lão đầu kia kể lúc trước, không nói

chuyện.

Lão đầu bên cạnh cũng tràn đầy cảm khái trong lòng.

Không lâu sau, Hứa Thanh và Tử Huyền Thượng Tiên rời đi.

Trước khi Tử Huyền Thượng Tiên rời đi cũng hỏi tiểu Huyền U tông, hỏi

bọn họ có nguyện ý rời khỏi nơi đây hay không, nhập vào trong liên minh, lão

đầu của tiểu Huyền U tông rất động tâm, nhưng cuối cùng lão quay qua nhìn

phần mộ một chút, vẫn lắc đầu, nhã nhặn từ chối, chỉ thỉnh cầu có thể giữ lại cái

mạch nước ngầm kia.

Tử Huyền Thượng Tiên đồng ý việc này, lại đích thân ra tay bố trí một đạo

trận pháp ở nơi đây, sau đó trở về trên Pháp Thuyền của Hứa Thanh, theo

thuyền đi xa.

Khi trở về luôn có cảm giác nhanh hơn khi đi tới, khi tiếng sáo của Hứa

Thanh cũng càng ngày càng tinh tiến hơn, bọn họ cũng cách Liên Minh Bát

Tông càng lúc càng gần.

Cho đến hoàng hôn ngày hôm nay, khi chỉ còn cách liên minh chặng đường

nửa canh giờ, thậm chí còn có thể nhìn thấy biển cấm xa xa, Tử Huyền Thượng

Tiên ngồi trên mạn thuyền, cả người tựa như muốn dung nhập vào bên trong

ánh nắng chiều, nhẹ giọng mở miệng.

"Hứa Thanh, thổi thủ khúc kia đi, ta muốn nghe."

Hứa Thanh khoanh chân, nhắm mắt nhớ lại khúc sáo kia một phen, sau đó

cầm lấy cây sáo đặt ở bên miệng, trong ánh hoàng hôn, tiếng sáo ung dung

truyền ra.

Tiếng sáo mang theo không khí giang hồ, kể rõ buồn vui cả đời, tất cả cuối

cùng cũng hóa thành một bình rượu đục.

Trong cô độc, một hơi uống xuống.

Đã đến, liên minh.

"Khúc này tên là Ly Thương, là ta sáng tác ra mấy năm gần đây." Trong ánh

chiều tà, Tử Huyền Thượng Tiên đứng ở đầu thuyền, nhìn về phía trước, từng

cơn gió thổi qua tóc nàng, thổi quần áo bay phấp phới, cả người nàng tựa như

đều muốn theo gió thổi đi.

Vào thời khắc này, loại cảm giác cô độc trên người nàng giống như xuyên

thấu qua tất cả tầng ngoài, bị gió chậm rãi thổi ra tràn ngập khắp bốn phương,

cũng uẩn hóa ở trong hai tròng mắt của Tử Huyền Thượng Tiên.

Khi sự cô độc kia càng lúc càng sâu sắc, nàng ngoái đầu lại nhìn về phía

Hứa Thanh, trong mắt hình như có một u đàm, tựa như muốn nhớ kỹ hình dáng

của Hứa Thanh, cuối cùng nàng ôn nhu cười một cái.

Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn qua Tử Huyền Thượng Tiên.

"Năm đó rất nhiều người tặng lễ vật cho ta, riêng sáo cũng có hơn 100 cây,

ta cũng quên mất cây sáo này là do ai tặng rồi, nhưng ta rất thích cây sáo này,

tiểu bằng hữu, cám ơn ngươi theo giúp ta một đường, ta tặng nó cho ngươi."

Tử Huyền Thượng Tiên cầm lấy bầu rượu, ngửa đầu uống một ngụm, lắc lắc

mái tóc, tư thế oai hùng vô cùng hiên ngang, sau đó cất bước bay lên bầu trời,

càng đi càng xa.

Hứa Thanh cúi đầu nhìn cây sáo trong tay, ngẩng đầu nhìn qua phía Tử

Huyền Thượng Tiên đi xa về Huyền U tông, trong lòng của hắn nổi lên một

chùm suy nghĩ khó có thể diễn giải.

Hồi lâu sau hắn thở sâu chắp tay cúi đầu, điều khiển Pháp Thuyền trở về

Thất Huyết Đồng.

Cùng lúc đó trên Huyền U tông, Tử Huyền Thượng Tiên với một thân áo

trắng, tâm tình mang theo ba phần vui vẻ, năm phần than nhẹ, hai phần ly

thương, về tới tòa tháp cao đứng ở nơi đó, nhìn về phía Thất Huyết Đồng xa xa,

hồi lâu sau nàng nhẹ giọng thì thào.

"Nếu như ngươi sinh ra sớm 100 năm..."

"Vậy thì như thế nào?" m thanh nam tử ôn nhu truyền tới từ sau lưng Tử

Huyền Thượng Tiên, Minh chủ của Liên Minh Bát Tông một thân áo lam đi ra

từ trong hư vô, đi đến bên cạnh Tử Huyền Thượng Tiên, cũng đưa mắt nhìn

Thất Huyết Đồng.

"Nếu hắn sinh sớm 100 năm, sư muội có tin hay không, bây giờ hắn đã là

hài cốt."

"Hay là, hắn bây giờ …cũng có thể trở thành hài cốt." Nói xong, vị Minh

chủ của Liên Minh Bát Tông này quay đầu, ôn nhu nhìn Tử Huyền Thượng

Tiên.

"Ngươi dám không?" Thần sắc Tử Huyền Thượng Tiên lạnh như băng, nhàn

nhạt mở miệng.

Minh chủ Liên Minh Bát Tông nhìn Tử Huyền Thượng Tiên, sau một lúc

lâu liền cười lắc đầu.

"Liên minh có thiên kiêu như thế, làm sao ta có thể hại được. Nhưng mà sư

muội, sư tôn để lại mệnh hồn cho ngươi, mặc dù có thể khiến cho ta kiêng kị,

nhưng …thọ nguyên của ngươi sắp hết, mà bây giờ ngươi mới tìm được ánh

sáng mà ngươi cần, quả thực có chút thật đáng buồn."

"Thọ nguyên nửa giáp, nhoáng cái liền qua, nếu hắn chưa tới Linh Tàng, sẽ

không cách nào đồng tu bổ đạo cho ngươi, cuối cùng ngươi sẽ phải …Đối mặt

với lựa chọn muốn sống hay chết."

"Tháng sau ta lại tới hỏi ngươi." Minh chủ Liên Minh Bát Tông mỉm cười,

thân thể chậm rãi tiêu tán

Bình luận

Truyện đang đọc