QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh cũng không cảm nhận cụ thể được cái gì, nhưng một khắc vừa

rồi tim của hắn không khỏi có chút nhộn nhanh lên.

"Chỗ đó....." Trong lòng Hứa Thanh hiện lên cảnh giác, cảm giác đề

phòng rất mãnh liệt.

Thương thế của hắn rất nặng, cho nên những ngày này hắn đều đang bế

quan chữa thương, giờ phút này đã khôi phục hơn phân nửa, vì vậy cầm lấy

ngọc giản truyền âm, hỏi thăm về việc xảy ra bên ngoài mấy ngày gần đây, nhất

là thông tin về Thái Ti Tiên Môn.

Người hắn hỏi chính là lão tổ Huyết Luyện Tử.

Đối với lão tổ thì Hứa Thanh biết rõ, nói lời cảm tạ đơn thuần không có ý

nghĩa, khi mình ngã xuống từ 3000 trượng, lão tổ lập tức xuất thủ cứu viện, việc

này hắn ghi nhớ trong lòng.

Lão tổ còn cho hắn cả đan dược chữa thương, những thứ này Hứa Thanh

cũng đều không quên.

Người khác đối với hắn tốt, dù là chỉ là một chút Hứa Thanh cũng đều nhớ

kỹ trong lòng, trái lại cũng giống như vậy.

Rất nhanh Hứa Thanh liền nhận được đáp án, đồng thời lão tổ cũng nói cho

hắn biết một ít chuyện về cái đồ đằng mặt trăng kia, bao hàm cả việc những mặt

trời và mặt trăng vẫn lạc, cùng với việc Thần Linh không phải chỉ có mỗi nửa

khuôn mặt tàn phế mà bọn họ nhìn thấy, mà còn tồn tại rất nhiều bí ẩn.

Sau khi nghe xong thì tâm thần Hứa Thanh dấy lên từng trận sóng lớn, trong

những chuyện này ẩn chứa tin tức quá mức kinh người, lại càng phù hợp cùng

với những kinh nghiệm của hắn.

Hắn nhớ tới Kim Ô Luyện Vạn Linh của mình, nhớ tới những bức họa bên

trong cỗ long liễn mà người khổng lồ kéo.

Lúc ấy hắn đã cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì dựa theo những bích họa bên

trong long liễn, vậy thì mặt trời đã vẫn lạc, nhưng ở bên ngoài thế mà lại vẫn

còn có mặt trời.

Bây giờ, Hứa Thanh đã có đáp án.

Thiếu niên ngồi trên long liễn kia, chính là một trong những mặt trời đã vẫn

lạc.

"Lão tổ nói rằng đồ đằng ở trên Thái Sơ Ly U Trụ kia, chính là một trong 12

mặt trăng bây giờ ở trên đại lục Vọng Cổ, mặt trăng này nằm ở vùng cực tây

của đại lục Vọng Cổ, cách nơi này vô cùng xa xôi, vả lại các tộc lớn trong vạn

tộc cũng đang hoài nghi, bên trong mặt trời và mặt trăng phải chăng có Thần

Linh ngủ say?"

"Lúc trước ta đã nghe thấy tiếng hít thở từ trên mặt trăng trong thức

hải...Còn có lời nói của hồn ảnh thiếu niên kia..." Hứa Thanh im lặng, trên thực

tế thì đáp án đã sớm lơ lửng xuất hiện ở trong đáy lòng của hắn.

"Thần Linh."

"Vậy thì mặt trăng màu tím bị ta dùng dị chất xâm nhập cướp đoạt kia,

chính là bộ phận lực lượng của Thần Linh?"

Hứa Thanh thì thào, cảm giác mặt trăng nho nhỏ màu tím trong thức hải một

chút.

Nếu so sánh Tử Nguyệt này cùng với Xích Nguyệt kia mà nói, vậy nó còn

chưa tới một phần vạn, nhưng bên trên lại ẩn chứa một luồng lực lượng cực kỳ

khủng bố, Hứa Thanh chỉ hơi cảm thụ một chút, toàn thân lập tức dựng hết cả

tóc gáy lên.

Có một loại cảm giác giống như nhìn thấy nửa khuôn mặt Thần Linh lúc

không nhắm mắt trên bầu trời.

Nhưng hắn chỉ bị sức mạnh của nó chấn nhiếp chứ không có nguy cơ gì, bởi

vì giữa hắn và mặt trăng màu tím này đã tồn tại kết nối vô cùng chặt chẽ, hắn có

đủ quyền hạn để điều khiển nó.

Tuy hắn có tư cách khống chế, nhưng bởi vì bản thân của hắn vẫn còn vô

cùng nhỏ bé, tạm thời vẫn khó có thể khiến nó chân chính rung chuyển, chỉ có

thể thoáng dẫn dắt khí tức của mặt trăng màu tím này.

Mặc dù như thế, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc Hứa Thanh cảm giác

nó.

"Dị chất bởi vì ta mà sinh, cho nên vật bị dị chất xâm nhập, sẽ lấy ta làm

đầu nguồn."

Hứa Thanh cảm thụ một phen, sau khi xác định phán đoán của mình, không

khỏi ngẩng đầu nhìn tới bầu trời đêm.

"Như vậy đối với nửa khuôn mặt Thần Linh kia mà nói, phải chăng toàn bộ

những người bị khí tức của nó xâm nhập, trên thực tế đều nằm ở trong quyền

khống chế của nó." Hứa Thanh trầm mặc, sau đó ánh mắt trở nên ngưng tụ, hắn

nghĩ tới đội trưởng.

"Đội trưởng hẳn là cũng có thu hoạch, nhưng nhớ lại phần bụng của y bị nổ

tung, hẳn là đã cắn nuốt, khác biệt cùng ta." Hứa Thanh trầm ngâm, lấy ra ngọc

giản truyền âm cho đội trưởng, thông báo lại phán đoán của mình cho đối

phương.

"Đội trưởng, nếu như hấp thu khí tức kia, có lẽ sẽ có nguy hiểm."

"Không sao, đồ ta ăn quá nhiều, đúng như ngươi nói, sẽ bị điều khiển,

nhưng đoán chừng sẽ có rất nhiều Thần Linh đều muốn đi tới đây đánh một

chầu, sau đó mới có thể xác định ta thuộc về ai."

"Tiểu Thanh à, ngươi không cần hâm mộ ta, ngươi là bị nữ tu tranh đoạt,

nhưng ta lại không giống như vậy, ta là bị Thần Linh tranh đoạt." Đội trưởng

cười ha ha.

"Huống hồ, nói không chừng phong ấn trong cơ thể ta không chỉ là quỷ dị,

ta nghĩ rằng trong thân thể của mình, nói không chừng chính là phong ấn một vị

Thần Linh, cho nên nếu ngươi muốn ta cũng có thể giúp ngươi, ngươi đưa phần

của ngươi cho ta, ta sẽ giúp ngươi thừa nhận khổ cực."

"Cảm ơn đội trưởng, không cần." Hứa Thanh đóng ngọc giản truyền âm, lấy

hiểu biết của hắn đối đại sư huynh, đối phương nói như vậy chính là đại biểu y

có thể giải quyết, về phần phong ấn Thần Linh gì đó, Hứa Thanh sẽ không tin.

Vì vậy hắn chôn cái suy nghĩ vừa xong ở trong đáy lòng, sau khi bình phục

tâm thần, liền tiếp tục phân tích cảm giác tim đập nhanh truyền tới từ phía Thái

Ti Tiên Môn.

"Đạo Tử của Thái Ti Tiên Môn ngã xuống từ độ cao 3000 trượng, xém chút

nữa hình thần câu diệt?"

“Như vậy thì vấn đề của Đạo Tử Thái Ti Tiên Môn, chính là do gã là người

thứ ba bước lên cái độ cao 3000 trượng này." Hứa Thanh nghĩ tới đây, trong

lòng bỗng nhiên dâng lên một cái suy đoán.

"Không phải là vị Thần Linh ngủ say trong mặt trăng kia, bởi vì ta và đội

trưởng hấp thu và cướp đoạt, vì vậy liền thức tỉnh? Sau đó liền nhìn thấy

Trương Ti Vận..."

Ánh mắt Hứa Thanh trợn tròn, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất

lớn, điều này cũng có thể giải thích tại sao Trương Ti Vận xém chút nữa tử

vong.

"Nhưng cũng không đúng, nếu vị Thần Linh kia thật sự thức tỉnh, Trương Ti

Vận chỉ là Kim Đan mở Thiên Cung, không thể nào cứu được, gã hẳn phải chết

không thể nghi ngờ."

Hứa Thanh trầm ngâm, hắn nhớ tới cảm giác tim đập nhanh vừa rồi.

"Trương Ti Vận được cứu, tại sao lại khiến cho trong lòng ta có cảm giác

kinh hãi và nguy hiểm?"

Hứa Thanh suy tư một phen, hô hấp chậm rãi trở nên dồn dập, một cái suy

đoán đáng sợ …nổi lên ở trong đầu của hắn.

"Đạo Tử Thái Ti gần như bị tiêu diệt là do Xích Nguyệt kia, mà gã không

chết …cũng là có liên quan với Xích Nguyệt kia....."

Tâm thần Hứa Thanh chấn động, cảnh giác và đề phòng càng mãnh liệt hơn,

hắn không biết phán đoán của mình là đúng hay sai, nhưng sau này hắn sẽ phải

càng chú ý cẩn thận hơn nữa, chắc chắn sẽ không sai.

Bình luận

Truyện đang đọc