QUANG ÂM CHI NGOẠI


Giờ phút này đã là buổi chiều, gần tới hoàng hôn.

Những ánh chiều tà tung bay ở trên con đường nhỏ xuống núi cũng đang dần dần ảm đạm.

Hứa Thanh đeo hộp gấm trên lưng, quan sát sắc trời, trong đầu nhớ lại những lời nói của người tu sĩ mặt tròn, nhận thức của hắn đối với Thất Huyết Đồng đã trở nên rõ ràng hơn một chút.

Hắn biết rõ chủ thành này nhìn như có trật tự, nhưng trên thực tế cất giấu hung hiểm cực lớn, nhất là ban đêm, nguy hiểm đến từ bốn phía lại càng lớn, luôn có người muốn cuộc sống của mình trở lên tốt hơn, cho nên lựa chọn lộ ra răng nanh với người bên ngoài.

Điều này không có đúng với sai.

Nhưng Hứa Thanh không muốn mình trở thành vật bồi dưỡng cho người khác có cuộc sống tốt hơn, vì vậy hắn sờ lên hộp gấm phía sau, chuẩn bị tìm một nơi âm u không người phát hiện, thu vào trong túi trữ vật của mình.

Vì vậy hắn bước nhanh hơn.


Không bao lâu, hắn liền nhìn thấy hai đạo thân ảnh đã đổi thành đạo bào màu xám đang đứng bên dưới con đường núi.

Một nam một nữ, chính là Chu Thanh Bằng và Từ Tiểu Tuệ.

Tướng mạo Từ Tiểu Tuệ tú lệ, mặc dù chiếc áo bào màu xám đã ẩn tàng đi dáng người của nàng, nhưng vô luận là bộ n9ực hay bờ mô|\|g hơi cong lên, cũng khiến cho chiếc áo bào màu xám ở trên người của nàng tăng nhiều hơn một chút sự hấp dẫn.

Về phần Chu Thanh Bằng vốn rất tuấn lãng, giờ phút này thay đạo bào màu xám lên người, cả người gã thoạt nhìn rất là phiêu dật, khiến cho trong mắt Từ Tiểu Tuệ toàn là sự mê muội.

Cũng không biết thứ nàng mê là bản thân Chu Thanh Bằng, hay là Pháp Chu của gã.

Mắt thấy thân ảnh Hứa Thanh xuất hiện, Chu Thanh Bằng cười ha ha, đi đến phía Hứa Thanh.

- Hứa Thanh, ngươi cuối cùng cũng đi ra rồi, ta đã chờ ngươi được một lát.

Thần sắc Hứa Thanh vẫn như bình thường, nhưng trong nội tâm lại tràn đầy cảnh giác, cũng không tới gần, mà cách bảy tám trượng liền ngẩng đầu nhìn về phía cổ của Chu Thanh Bằng, tay phải tùy ý hạ xuống nơi cất giấu que sắt màu đen ở cái túi bên cạnh.

- Tất cả mọi người đều là đệ tử của ngọn núi thứ bảy, lại cùng là một đám người mới nhập môn, vả lại chúng ta cũng không phải rất quen thuộc trong tông môn, cho nên ta muốn chúng ta có thể thân cận hơn một chút.

- Như vậy về sau có chuyện gì, cũng có thể có nhiều thêm một người bạn, nhiều thêm một mối quan hệ.

Thái độ của Chu Thanh Bằng thành khẩn, chắp tay về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh nghe vậy cũng không có giảm bớt cảnh giác, nhưng hắn cảm giác đối phương nói có chút đạo lý, vì vậy nhẹ gật đầu.


Trên mặt Chu Thanh Bằng vẫn giữ nụ cười như trước, nói đơn giản vài câu, gã thấy Hứa Thanh không thích nói nhiều, cho nên sau khi trao đổi phương thức truyền tin tức từ xa, liền cáo từ, mang theo Từ Tiểu Tuệ rời đi.

Nhìn thân ảnh bọn họ dần rời xa, Hứa Thanh cúi đầu nhìn lệnh bài thân phận trong tay một chút, đối phương vừa mới trao đổi cách truyền tin tức, chính là lấy lệnh làm môi giới.

- Có thể nói chuyện?
Hứa Thanh tò mò quan sát một phen, linh năng trong cơ thể tràn vào, trong đầu lập tức liền nổi lên tin tức trong lệnh bài của mình.

Cái này khiến cho hắn cảm thấy rất kỳ dị, vì vậy vừa nghiên cứu vừa đi về phía trước.

Lúc đi vào trong thành, hắn tìm một chỗ hẻo lánh, lấy hộp gấm đeo ở trên người xuống rồi để vào trong túi trữ vật, cũng không thay đổi đạo bào màu xám, mà vẫn như cũ mặc bộ áo da bẩn thỉu toàn thân kia.

Nếu là ban ngày, ở bên trong chủ thành sạch sẽ, cách ăn mặc giống thập hoang giả như này sẽ rất dễ làm người khác chú ý, nhưng trong ban đêm, sẽ dễ dàng che giấu thân ảnh của hắn hơn, đồng thời lối ăn mặc này, làm hắn cảm thấy mình có thể tránh đi một chút phiền phức mình không cách nào giải quyết.

Dẫu sao, phần lớn thập hoang giả đều rất nghèo, có thể để mắt tới hắn tự nhiên không phải là cái cường giả gì, cho nên hắn có thể xử lý.

Đồng thời hắn cũng đã ngiên cứu hiểu rõ công dụng của lệnh bài thân phận, đã biết truyền âm như thế nào, cũng nhìn thấy tin tức của mình ở bên trong, và cả chức vụ vừa được cấp.


- Bộ Hung ti?
Hứa Thanh thì thào, mặc dù không rõ chức năng của việc mà mình vừa nhận được, nhưng có thể đoán ra một chút từ trên hình thức của nó, cái ngành này!  
Hình như rất hung tàn và nguy hiểm.

Về phần thời gian đến báo danh, trên tin tức ghi là ngày mai, đồng thời ở bên trong lệnh bài thân phận còn có nơi cập bến của con thuyền nhỏ màu đen của hắn.

Đối với đệ tử có Pháp Chu, tông môn sẽ tự động phân phối một nơi cập bến, vả lại cho một tháng thuê miễn phí, một tháng sau sẽ thu phí, giá tiền mỗi tháng là 3 vạn điểm cống hiến, cũng chính là 30 linh thạch, nếu không giao nộp, sẽ tự động hủy bỏ nơi cập bến.

- Cảng chữ ‘huyền’ thứ 79 số 33?
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn về phía biển khơi, thân ảnh từ một nơi bí mật gần đó nhoáng một cái, mang theo cảnh giác thật sâu, tận khả năng không để lộ tung tích cấp tốc đi về phía trước.

.


Bình luận

Truyện đang đọc