QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Cho nên, trên thực tế cũng không có cửa khảo hạch thứ hai, mà có lẽ chủ

nhân Nghịch Nguyệt Điện vốn có thể xuất hiện rất sớm, nhưng trước ta thì toàn

bộ người thông qua khảo hạch đều dừng lại ở nơi này."

"Không cách nào phá vỡ phong ấn của Xích Mẫu, thì không cách nào đẩy

cửa ra, cũng khó có thể trở thành chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện."

Hứa Thanh suy nghĩ và có chỗ hiểu ra, sau đó hắn lần nữa đi tới trước cánh

cửa để quan sát cẩn thận, lúc này còn tràn ra lực lượng Tử Nguyệt của chính

mình.

Nhưng đáng tiếc, cánh cửa này cực kỳ mẫn cảm đối với lực lượng Tử

Nguyệt của hắn, thường thường vừa xuất hiện là sẽ tạo ra chấn động kịch liệt.

Đến cuối cùng Hứa Thanh dứt khoát thu liễm lực lượng Tử Nguyệt, mà

dùng hai mắt đen nhánh, lấy lực lượng Độc Cấm của mình xâm nhập, từ đó đi

cảm thụ.

Thời gian trôi qua, mấy ngày sau thông qua Độc Cấm lan tràn, Hứa Thanh

dần dần đã hiểu đại khái đối với cánh cửa cùng với đồ đằng ở bên trên.

Mà theo hắn hiểu rõ, thần sắc của hắn đầu tiên là kỳ dị, mà sau đó lại biến

thành ngưng trọng.

Để cho hắn ngưng trọng, là thông qua Độc Cấm, Hứa Thanh cảm nhận được

toàn bộ miếu thờ ở thân núi bên ngoài, thời khắc tản ra một chút khí tức không

nhìn thấy.

Không có bất kỳ một người nào phát hiện ra những thứ khí tức đó, chúng nó

đang bị cái đồ đằng này hấp thu, cụ thể là cái gì thì tạm thời Hứa Thanh còn

không cách nào phân biệt.

Mà thứ để cho vẻ mặt của hắn kỳ dị, là hắn cảm ứng được góc phải bên dưới

cái đồ đằng cực lớn này, chỗ đó lại còn có một cái đồ đằng nhỏ, chỉ bất quá là

một mảnh mơ hồ như ẩn như hiện.

Nếu như không phải Độc Cấm của Hứa Thanh lan tràn toàn bộ khu vực, lại

có lực lượng Tử Nguyệt khiến cho đồ đằng Xích Mẫu chấn động, thì hắn cũng

rất khó phát hiện.

Mà cái bộ dáng đồ đằng nhỏ này, chính là căn nguyên để cho thần sắc của

Hứa Thanh kỳ dị.

Nó rõ ràng giống như đúc cùng khuôn mặt của đội trưởng.

Lúc Hứa Thanh phát hiện ra nó, thấy nó đang lén lút cắn gặm đồ đằng của

Xích Mẫu, mặc dù mỗi một lần chỉ có thể cắn một ngụm nhỏ nhưng tốc độ rất

nhanh, tựa như chó điên vậy.

Chỉ là sau mỗi một lần gặm cắn, đồ đằng của Xích Mẫu cũng sẽ tự động

khôi phục.

"Đại sư huynh?"

Hứa Thanh suy nghĩ một chút, thử nghiệm truyền ra chấn động tới đồ đằng

nhỏ kia.

Một cái chớp mắt chấn động này truyền tới, đồ đằng nhỏ đang điên cuồng

gặm cắn bỗng nhiên chấn động, chợt ngẩng đầu và trong mắt lộ ra vẻ mừng như

điên, cấp tốc đáp lại.

"Tiểu Thanh!"

"Rốt cuộc ta đợi đến lúc ngươi tới rồi, ta biết ngay ngươi nhất định sẽ xuất

hiện!"

Cảm giác thấy Hứa Thanh, đội trưởng kích động, y nhanh chóng vùng vẫy

khiến toàn thân lập lòe ánh sáng màu lam, cuối cùng hiện ra từ góc phải dưới

cánh cửa mà nhìn Hứa Thanh.

Hứa Thanh cũng nhìn đội trưởng.

"Đại sư huynh, ngươi..... Tại sao lại ở chỗ này?"

Đội trưởng vẻ mặt đắc ý, cười ha ha.

"Thế nào, có thấy ngoài ý muốn hay không?"

"Đây chính là kế hoạch ta nói cùng ngươi lúc trước!"

"Kế hoạch lần này của ta vô cùng ổn thỏa đó nha, sau khi vào thí luyện liền

cố tình khiêu khích khí linh, để cho nó biến ta trở thành băng điêu, chìm vào

chỗ sâu trong hồ nước."

"Như vậy ta liền có thể dùng thủ đoạn còn sót lại năm đó của ta ở nơi đây,

vượt qua hết thảy khảo hạch mà trực tiếp xuất hiện ở trong cánh cửa này."

"Tiếp đó thông qua đẩy cửa ra, sẽ thu được quyền hạn Nghịch Nguyệt Điện,

trở thành chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện."

"Một khi thành công, ta có thể mượn nhờ sức mạnh Nghịch Nguyệt Điện để

tìm được toàn bộ vị trí của những mảnh thân thể bị chia nhỏ của ta kiếp trước,

đây là trọng điểm cuối cùng để giết Xích Mẫu."

Hứa Thanh nghe vậy, nhìn đội trưởng biến thành đồ đằng nhỏ một chút, lại

nhìn đồ đằng Xích Mẫu lớn, thở dài.

"Kết quả thế nào?"

Vẻ mặt đội trưởng có chút lúng túng, tiếp theo lại hiện lên vẻ bi phẫn.

"Tiểu Thanh, lần này là ta chủ quan, thật không ngờ Xích Mẫu ác độc như

vậy, ta biết rõ là ả có phong ấn ở trong Nghịch Nguyệt Điện, nhưng rõ ràng ả lại

tranh thủ lúc ta kiếp trước vẫn lạc rồi chuyển thế đi tới vực khác, lại phong ấn

thêm vài đạo nữa."

"Quá đáng hơn là, ngươi biết không tiểu sư đệ, có một đạo phong ấn, rõ

ràng còn là chuyên đề phòng bị gặm cắn!!"

"Không có biện pháp, ta chỉ có thể chậm rãi mà cắn, nguyên bản ta có thể

rất nhanh liền gặm xong rồi trở thành chủ nhân của Nghịch Nguyệt Điện, nhưng

hiện giờ chỉ có thể tốn nhiều thời gian hơn rồi, nhưng mà cũng may ta còn có

chuẩn bị kế hoạch khác."

"Ngươi đã đến rồi, vậy thì hy vọng của chúng ta lại càng lớn, huynh đệ

chúng ta nội ứng ngoại hợp, cùng nhau nuốt phong ấn Xích Mẫu này! Đến lúc

đó hai ta đều là chủ nhân Nghịch Nguyệt Điện!"

Hứa Thanh nghe vậy gật đầu, hắn không có quá nhiều hứng thú đối với vị trí

chủ nhân Nghịch Nguyệt Điện, nếu như đại sư huynh cần việc này, vì vậy hắn

trầm ngâm một phen, cân nhắc ra tay như thế nào.

"Đại sư huynh, ta cảm ứng được đồ đằng Xích Mẫu này đang hấp thu lực

lượng bên ngoài, đây là căn nguyên nó được duy trì."

Đội trưởng nở nụ cười.

"Đây chính là kế hoạch ta chuẩn bị, đó chính là ngọn lửa tín niệm do hy

vọng sinh ra, tu sĩ vào Nghịch Nguyệt Điện thì trong lòng mỗi một vị đều ẩn

chứa hy vọng, căn cứ nghiên cứu kiếp trước của ta, đây cũng là thứ Xích Mẫu

muốn có."

"Thậm chí năm đó ta liền hoài nghi, sở dĩ Nghịch Nguyệt Điện có thể một

mực tồn tại, cũng có chỗ liên quan cùng Xích Mẫu cố ý bỏ mặc."

"Nhưng mà bây giờ Xích Mẫu ngủ say, lửa hy vọng này, sau khi tỉnh dậy ả

mới có thể lấy đi, mà lửa nha..... Chính là tồn tại hai mặt, có thể khiến cho

ngươi ấm áp, cũng có thể đốt cháy ngươi."

"Đây cũng là lý do vì sao ta phải sau màn diễn kịch Tế Nguyệt đại vực kia,

mới đến nơi này."

"Để cho lửa này thiêu đốt càng dữ dội hơn một chút, tiếp đó chúng ta lại

châm dầu vào lửa, khiến cho nó bộc phát đốt cháy phong ấn của Xích Mẫu, lại

phối hợp ta gặm cắn, nhất định có thể thành công!"

"Mà bây giờ, chúng ta thiếu khuyết đúng là dầu, tiểu Thanh, nếu như ta

không tính toán sai lầm, tháng này..... Dầu sẽ xuất hiện."

- -

Bình luận

Truyện đang đọc