QUANG ÂM CHI NGOẠI

Ánh mắt Vân Phàm Tử lộ ra vẻ âm trầm. Hắn hừ lạnh một tiếng, cất bước đi

về phương hướng phân thân của mình tử vong.

Cùng lúc đó, tại phương hướng hắn đi đến, trên bầu trời cách ngoài mấy

vực, Hứa Thanh và Đội trưởng đang đi về phía trước.

Trên đường đi, nét mặt Đội trưởng chua chua, thỉnh thoảng hắn lại nhìn về

phía Hứa Thanh, không nói một câu.

Ngay từ đầu, Hứa Thanh còn bình thường, nhưng bị nhìn một lát, hắn lại hơi

bất đắc dĩ, bèn lấy ra một quả quýt từ trong túi trữ vật, ném tới.

“Đại sư huynh, ngươi ăn quýt không?”

Đội trưởng bản năng nâng tay đón lấy, nhưng nghe xong lời này, nỗi chua

xót dưới đáy lòng cũng không nén được nữa, hắn nghĩa chính nghiêm từ mở

miệng.

“Tiểu A Thanh, thân là nam nhân, phải dựa vào thực lực của bản thân, ỷ lại

nữ nhân thì tính là hảo hán gì. Dáng dấp anh tuấn chẳng lẽ có thể coi làm cơm

ăn sao.”

Hứa Thanh nghe vậy, uốn nắn một chút.

“Nàng không phải nữ nhân, nàng là thượng thần.”

Đội trưởng thở sâu, khinh thường mở miệng.

“Thượng thần có gì ghê gớm chứ, lão tử cũng từng ‘làm’ thần rồi, chỉ như

vậy đi.”

Hứa Thanh nghe thấy câu hổ lang chi từ này, chỉ có thể im lặng.

Mà sự chua xót của Đội trưởng hiển nhiên vẫn còn, cho nên trên con đường

phía sau, hắn còn thỉnh thoảng thốt ra một vài lời nói kinh thiên động địa...

Cứ như vậy, thời gian trôi qua, nửa tháng trôi qua.

Nội vực Viêm Nguyệt Huyền Thiên xuất hiện trong tầm mắt của Hứa Thanh

và Đội trưởng.

Sở dĩ nhanh như thế là bởi vì truyền tống cấp vực. Loại truyền tống này

không phải tu sĩ bình thường có thể sử dụng, cần thân phận đặc biệt mới được,

ví dụ như tư cách của cuộc đi săn lớn.

Vốn lẽ, dựa theo kế hoạch của Đội trưởng, cần thời gian càng lâu mới có thể

đi tới nội vực, nhưng Hứa Thanh lấy ra lệnh bài...

Đây cũng là căn nguyên ở trên con đường sau đó, Đội trưởng càng chua xót

hơn.

Cho đến bây giờ, khi trông thấy địa giới nội vực Viêm Nguyệt Huyền Thiên,

Đội trưởng với thân thể vẫn hơi cồng kềnh như trước, mới miễn miễn cưỡng

cưỡng thở dài, lấy ra một quả đào, cắn mạnh một miếng. Vừa muốn mở miệng,

nét mặt hắn bỗng nhiên khẽ động, ngóng nhìn lên bầu trời.

Hứa Thanh cũng ngẩng đầu. Nơi ánh mắt nhìn đến, bầu trời nội vực Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc biến thành đỏ ngầu với tốc độ mà mắt thường cũng có

thể thấy được.

Từng đợt uy áp kinh khủng cũng lan tràn theo ánh đỏ, khuếch tán hướng về

bát phương, như ở phía cuối màu đỏ ngầu kia, có một con quái vật khổng lồ

đang rít gào tiến lên trên bầu trời.

Hồi lâu sau, con quái vật khổng lồ này chậm rãi ánh vào trong mắt Hứa

Thanh và Đội trưởng.

Đó là một cái đầu của người dị tộc.

Làn da màu nâu, đầu có hai sừng, chỉnh thể hình bầu dục, trên lỗ mũi còn

buộc một cái vòng.

Khuôn mặt kia có bảy mắt, giữa đôi mắt màu xám trắng lụi tàn, có thể thấy

được bóng dáng tu sĩ khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

Mỗi một vị đều là tu sĩ bản tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên, khí thế kinh

người.

Mà cái đầu này rất lớn, dù cách thành trì rất xa cũng có thể bị người khác

nhìn thấy, ánh đỏ xung quanh cũng tràn ra từ trong chính cái đầu này.

Tộc của cái đầu này, Hứa Thanh không biết được, nhưng hắn có thể thông

qua uy áp cái đầu tràn ra, cảm nhận được ý niệm Uẩn Thần còn sót lại.

Đó dường như là đầu của một đại năng Uẩn Thần!

Quan trọng nhất là phía trên đó còn tràn ngập một chút ý vị Thần linh. Sau

khi cảm thụ được, Hứa Thanh không khỏi sinh ra cảm giác tim đập nhanh.

Nhưng giờ phút này, cái đầu này phảng phất được luyện chế thành một pháp

bảo, trên đỉnh đầu tuy có tóc dài khô héo phất phới, nhưng có một khu vực lớn

ở giữa không có tóc.

Nơi đó lại có từng tòa kiến trúc được xây dựng, có thể thấy được đám người

rộn rộn ràng ràng.

Tựa như một cái chợ phiên.

Từ xa nhìn lại, thỉnh thoảng có người bay ra, hóa thành cầu vồng đi xa.

Mà theo nó đến, gió lớn từ trời thổi xuống, nhấc lên cơn bão trên mặt đất,

bóng dáng hai người Hứa Thanh và Đội trưởng cũng không thể không hạ xuống

một chút.

“Thế mà gặp được Huyền Nguyệt phường.”

Đội trưởng ngóng nhìn phía trước, trong mắt lộ ra hồi ức, sau khi dần dần

nhận ra, mắt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.

“Huyền Nguyệt phường?”

Hứa Thanh nhìn về phía Đội trưởng.

Nghe thấy Hứa Thanh mở miệng hỏi, Đội trưởng nâng cằm lên.

“Thượng thần không nói với ngươi à?”

Hứa Thanh chớp chớp mắt, biết một đường này đại sư huynh thầm chua xót

trong lòng, thế là hắn lắc đầu, biểu lộ ra ý tiếc nuối.

Chú ý tới biểu cảm của Hứa Thanh, trong lòng Đội trưởng thoải mái một

chút, hắn đắc ý thốt lên.

“Huyền Nguyệt phường, đây là phương thức chợ phiên đặc hữu của Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc. Bộ tộc Viêm Nguyệt Huyền Thiên này, thường

thường không có chỗ ở cố định, mà đều đi xung quanh ba tòa đại trướng Ti

Quyền di động.”

“Mà Huyền Nguyệt phường chính là đặc trưng buôn bán đối ngoại của Viêm

Nguyệt Huyền Thiên tộc.”

“Còn bản thân cái đầu này, xem ý vị khí tức Thần linh trên thân nó, khả

năng cao là đồ chơi này đến từ Thần vực.”

“Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc khá ưa thích xé mở một Thần vực nào đó

trong cuộc đi săn lớn, rồi xâm nhập vào săn giết. Nói bọn họ tìm đường chết đi,

thì mỗi lần bọn họ đều thành công, mà nói bọn họ không tìm đường chết, nhưng

dù sao đó cũng là Thần vực.”

“Cũng không biết ba thần Nhật Nguyệt Tinh, có ngày chọc đến một tồn tại

không thể trêu chọc, rồi đến lúc đó bị một bàn tay đập chết hay không.”

Đội trưởng thổn thức, mang theo cảm khái, lẩm bẩm một câu.

“Nếu thật sự có ngày đó, tốt nhất là một bàn tay kia đập chết con mẹ Nguyệt

Viêm trước tiên, rồi lại một bàn tay đập chết đồ đĩ Tinh Viêm kia.”

Hứa Thanh cạn lời.

Đội trưởng nói xong, đáy lòng dường như khoan khoái hơn rất nhiều.

“Ngươi có lệnh bài cuộc đi săn lớn rồi, thì chúng ta có thể đi vào. Đi, chúng

ta đi xem một chút, xem bên trong có đồ tốt gì không.”

Nói rồi, thân thể Đội trưởng nhoáng cái, bay thẳng đến Huyền Nguyệt

phường phía xa xa, Hứa Thanh hóa thành trường hồng đi theo sau. Bọn họ càng

tới gần, uy áp đến từ Huyền Nguyệt phường càng mãnh liệt hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc