QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Diêu Thiên Yến, sao không tiếp tục trốn nữa đi!" Quận Thừa nhìn qua

gương mặt đó, lại thở dài một tiếng, hôm nay, lão đã thở dài rất nhiều lần.

Cõi lòng của hơn mười vạn người dưới mặt đất nhao nhao lay động, Huyết

Yểm đại soái này, thế mà lại là Diêu Hầu đã mất tích ở chiến trường, bị định đại

tội mưu nghịch!

Quận Đô lần nữa nổ vang, một loạt biến hóa này khiến cho não của vô số

người trống rỗng.

Hứa Thanh hô hấp dồn dập, lập tức quay đầu nhìn một cỗ khôi lỗi khác, ý

đồ tìm được dấu vết quen thuộc, nhưng không có, không phải Cung chủ Chấp

Kiếm Cung...

Giờ phút này trên bầu trời, Diêu Hầu nhẹ giọng mở miệng.

"Lúc đầu ta vốn không muốn xuất hiện, lão Quận Trưởng có ân đối với nhà

ta, chuyện ta đáp ứng với lão năm đó vẫn chưa hoàn thành, nhưng cũng không

có cách nào, thế sự khó liệu. "

"Ta đã lớn tuổi như vậy rồi, không thể nào để cho một hài tử tốt như vậy của

nhân tộc vẫn lạc được, ta cả đời này đã trải qua quá nhiều, đã bước qua đỉnh

phong, đã từng bị người truy cầu, cũng từng bị người thống mạ, đã trải qua huy

hoàng, cũng đã từng mang tiếng xấu, chết thì chết đi, huống hồ... Người nhà

không còn thừa nhiều lắm của ta cũng là do đứa nhỏ này mở miệng bảo vệ,

nhân tình này quá lớn."

Nói xong, lão cúi đầu nhìn về phía Hứa Thanh, trong mắt nhu hòa, sau đó

nhìn về phía Quận Thừa.

"Mà ngươi, Quận Thừa, ngươi tính toán hoàn toàn chính xác động trời, giấu

giếm được mọi người chúng ta, khiến chúng ta không tin bất luận ai, hoài nghi

lẫn nhau, nhưng ngươi vẫn còn kém một bước, ta cùng với Hằng Tín huynh

cùng Vinh Du huynh, lúc ở tiền tuyến đã riêng phần mình hạ xuống hồn cấm

cho đối phương, vì có thể chân chính tín nhiệm lẫn nhau."

"Mà ngươi tham lam thân thể hai người bọn họ, biến người đã chết trận

thành khôi lỗi, vì vậy phương thức hồn cấm ba người chúng ta thực hiện lúc

trước, liền trở thành phương thức đưa tàn hồn bọn họ thức tỉnh, tuy chỉ có thể

hiển lộ một khắc, sắp tiêu tán, nhưng.... Cũng đã đủ để chứng minh."

Theo lời Diêu Hầu truyền ra, mấy chục vạn người bên dưới tế đàn nghe

thấy, vạn vạn người trong Quận Đô nghe được, bầu trời nghe được, mặt đất

nghe được!

Giờ khắc này, vô tận phẫn nộ và lửa giận ngập trời, triệt triệt để để bộc phát

trong toàn bộ Quận Đô.

Vô số ánh mắt hội tụ từ bát phương, sát khí động trời bốc lên từ trên thân

mỗi người.

Toàn bộ Quận Đô, trước đó chưa từng có, cao thấp trên dưới một lòng, toàn

bộ sát ý chỉ về phía Quận Thừa.

Hứa Thanh ngẩng đầu, cảm thụ được hết thảy, hắn biết rõ tuy mình chỉ là

một ngọn lửa, nhưng giờ phút này, cuối cùng đã đốt lên một phiến thế giới.

Hết thảy, đều đã vô cùng rõ ràng, tất cả chứng cứ đều vô cùng xác thực,

không thể nghi ngờ.

"Dùng một câu nói của Hứa Thanh, Quận Thừa, bố cục của ngươi hợp lý,

bọn ta vạch trần hợp lý, ngươi dám thừa nhận sao?"

"Mời, chỉ ra chỗ sai."

Diêu Hầu bình tĩnh mở miệng.

Quận Thừa trầm mặc, sau một lúc lâu lão phun ra một ngụm trọc khí giống

như Hứa Thanh lúc trước, cả người dường như cũng trở lên trầm tĩnh lại, quay

đầu nhìn Thất hoàng tử trên tế đàn.

Thất hoàng tử mặt không cảm xúc.

Diêu Hầu xuất hiện ở bên trong hàng Thống Soái của Thất hoàng tử, dĩ

nhiên điều này là có sự xuất thủ của gã, trên thực tế, Diêu Hầu chính là do gã bí

mật cứu trên chiến trường.

Một trong những mục đích của Thất hoàng tử, là vì lưu lại một thủ đoạn

ngăn cản Quận Thừa.

Mục đích thứ hai, là vì một khi phụ hoàng mình phát hiện đầu mối, việc này

sẽ rửa sạch điểm chất vấn đối với gã, bởi vì việc này có thể chứng minh mình

cũng không phải là chân tâm hợp tác, hết thảy đều là vì nhân tộc, mà Nhân

Hoàng, chỉ nhìn kết quả.

Với sự hiểu rõ của gã đối với phụ hoàng, chỉ cần chứng minh điểm này, gã

sẽ không có gì đáng ngại, mà so sánh với tổn thất, thu hoạch sau khi thành công,

chính là một thân chiến công: Anh hùng của nhân tộc, mở biên cương khai lãnh

thổ, chủ đạo đưa Thánh Lan tộc quy trở về, đây đều là những chiến công bất

thế.

Như thế, gã vĩnh viễn sẽ không thua.

Về phần Quận Thừa dưới mắt, ngược lại Thất hoàng tử cũng chờ mong lão

vạch trần chính mình.

Bởi vì vào thời điểm này, bất kể đối phương nói cái gì cũng sẽ không có

người tin, vết đen trên người gã, cũng sẽ theo đó mà vĩnh viễn tan biến.

Nhưng gã xác định đối phương sẽ không làm như vậy, bởi vì giao dịch

Thánh Lan tộc quy trở về vẫn chưa hoàn thành, cái chén đối phương mong

muốn vẫn chưa có cầm được.

Hơn nữa, từ căn bản mà nói, mình cũng không có ý định bội ước, là do đối

phương không tiếp nổi mà thôi.

Tất cả, đều không liên quan đến Thất hoàng tử gã.

Cho nên từ đầu đến cuối, Thất hoàng tử không giúp Quận Thừa mà cũng

không giúp Hứa Thanh, gã chỉ đứng nhìn trò vui, nhưng ánh mắt nhìn về phía

Hứa Thanh nhiều hơn, một mực ghi tạc hắn vào trong lòng.

Sau khi ngóng nhìn Thất hoàng tử, Quận Thừa quay đầu, trong vô số ánh

mắt muốn giết chết mình, lão đảo qua tất cả mọi người bốn phía, cuối cùng nhìn

về phía Hứa Thanh, nhìn rất nghiêm túc.

Chính là người mà lão một mực không để ý trước mắt này, cuối cùng đã dẫn

nổ tất cả, càng là kẻ đã giết lòng tru tâm của mình.

Lão biết rõ Hứa Thanh, lần đầu tiên lão nhìn thấy hắn trong Chấp Kiếm

Cung, lão đã nhận ra.

Lão từng nghe nói chủ thượng của mình ở kiếp này có một người đệ đệ,

nhưng lão không có đặt ở trong lòng, người đã gặp qua cự long thì làm sao còn

có thể để ý tới rắn và mãng xà cơ chứ!

Lão vốn cho là đối phương chỉ có túi da giống với chủ thượng, nhưng thực

tế sẽ tựa như mây với bùn.

Nhưng hiện giờ, lão đã không cho là như vậy.

Lão thấy được bộ dạng của chủ nhân ở trên người Hứa Thanh.

Cho nên, lão nhẹ giọng mở miệng.

"Hứa Thanh, lúc trước ngươi hỏi thân phận cùng tên của ta, hiện giờ ta có

thể nói cho ngươi biết."

Trong mắt Quận Thừa lộ ra hồi ức.

"Ta là Quận Trưởng Phong Hải Quận của Tử Thanh thượng quốc, Bạch Tiêu

Trác."

"Vào mấy vạn năm trước, ta chính là Quận Trưởng của nơi này, nơi đây, vốn

là của ta."

Lời này vừa ra, cõi lòng mọi người trong Phong Hải Quận chấn động, riêng

phần mình nổ vang, ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ.

Thánh Lan đại vực, là sau khi Đại Công Tước của Thánh Lan mưu phản

nhân tộc mới đổi tên lại, cho đến trước thời điểm đó, nó có tên là Tử Thanh đại

vực, mà vào thời điểm càng cổ xưa hơn, trong thời Kính Vân Nhân Hoàng, nơi

đây còn có tên là Tử Thanh thượng quốc.

Quốc này Hoàng suy, Thái Tử giám quốc.

Vào thời đó, Phong Hải Quận bây giờ cũng được gọi là Phong Hải Quận.

Lịch Tử Thanh năm 9315, mùa thu, Thái Tử vẫn lạc ở Nam Châu.

Cùng năm, Tử Thanh thượng quốc bị diệt.

Môn sinh của Thái Tử, Bạch Tiêu Trác, Quận Trưởng Phong Hải Quận đời

cuối cùng, cười thảm thê lương, mắt thấy toàn bộ tu sĩ trong Quận chết trước

mắt mình, lão đẫm máu tự mình hại mình, chỉ còn nửa gương mặt, nhất trí

giống với nửa khuôn mặt Thần Linh.

Trước khi chết từng nói:

"Ta truy theo Thái Tử mà đi, ngàn năm trước khi Thái Tử thức tỉnh, hộ đạo

vì ngài."

- -----

(Môn sinh ~ môn hạ ~ môn đệ: Tuy nghĩa không hoàn toàn giống nhau,

nhưng cũng tựa tựa, có nghĩa là dưới trướng/thuộc quyền/thuộc cấp/thuộc hạ/bề

tôi/kẻ theo)

Bình luận

Truyện đang đọc