QUANG ÂM CHI NGOẠI

Cũng không cần đợi quá lâu, tới nửa đêm có một đạo thân ảnh tròn vo lung

la lung lay xuất hiện ở trong tầm mắt của Hứa Thanh, người này đến gần thì lập

tức có thể nhận ra chính là Hoàng Nham.

Cũng có thể thấy rõ ràng là y đã uống hơi nhiều rượu, lúc đi đường cũng

xiêu xiêu vẹo vẹo, khuôn mặt hiện lên vẻ phiền muộn, thậm chí lần này Hoàng

Nham cũng không ngồi ở bên bờ nữa, mà lần đầu tiên nhảy lên phía trước rồi

bước lên Pháp Thuyền của Hứa Thanh.

Sau khi hạ xuống, Hoàng Nham liền phù phù thổi một tiếng, ngồi ở một bên

và thở dài.

"Hứa Thanh huynh đệ, chuyện ngày hôm nay tính thành ta thiếu nợ ngươi,

thật sự có lỗi, ta cũng không ngờ khuê mật của sư tỷ là loại hàng háo sắc như

thế!"

Nói xong, Hoàng Nham xuất ra một túi trữ vật từ trong lòng ngực, trịnh

trọng đưa cho Hứa Thanh.

"Hứa Thanh huynh đệ, trước mắt trên người ta không có nhiều đồ vật, trong

này có hai mươi vạn linh thạch, tính là tấm lòng lần này của ta."

Hứa Thanh không hề đón nhận, mà nhìn qua Hoàng Nham.

"Ngươi dự định xử lý việc này như thế nào?"

Hoàng Nham thở dài.

"Loại tình cảm như tình yêu này, tại sao lại hành hạ người như vậy chứ!"

"Ta cũng quá khó khăn, Hứa Thanh, ngươi biết không, ta tới Thất Huyết

Đồng chính là vì sư tỷ đó, năm đó ta đứng từ xa xa nhìn nàng một cái, chỉ nhìn

một cái thôi là từ đó nội tâm của ta liền toàn bộ đều là thân ảnh của nàng, cuối

cùng ta liền quyết định đi đến Thất Huyết Đồng, ta muốn biến nàng trở thành

đạo lữ của ta."

Hôm nay cảm xúc của Hoàng Nham có chút không giống với lúc thường

ngày, khi nói đến đây y liền xuất ra một bầu rượu, uống xuống một ngụm lớn

sau đó lại lấy ra một bầu rượu ném cho Hứa Thanh.

Hứa Thanh tiếp nhận, cũng uống một ngụm.

"Kiểu gì ta cũng không ngờ tới, vậy mà khuê mật của nàng cũng là đối thủ

của ta!!"

"Ngươi biết không, hôm nay sau khi con quỷ nhỏ kia đến thì một mực quấn

lấy sư tỷ, sư tỷ liền không có thời gian để ý tới ta nữa, hôm nay lúc ta đi tìm sư

tỷ, sư tỷ còn hiện ra một bộ dạng rất chột dạ, sau đó liền đuổi ta đi!!"

"Lúc ấy ta đã cảm thấy không bình thường, khi trở về uống rượu xong hỏi

thăm một chút mới biết được, hóa ra con quỷ nhỏ kia lại muốn tranh đoạt sư tỷ

cùng ta!"

Hoàng Nham cực kỳ phẫn nộ.

"Hết lần này tới lần khác …lại chọn đúng thời điểm này, nếu ả tới sớm mấy

tháng, ta thổi một hơi liền giết chết ả."

Cảm xúc của Hoàng Nham chấn động rất kịch liệt.

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ hơi mê mang, hắn cũng không hiểu lắm về

vấn đề này, cũng chưa từng có loại buồn rầu thế này, cho nên hắn cũng không

hiểu cho lắm, cũng không biết nên an ủi như thế nào mà chỉ có thể giơ bầu rượu

lên.

Hoàng Nham liếc mắt nhìn Hứa Thanh, lần nữa thở dài rồi cầm lấy bầu rượu

cụng một cái cùng Hứa Thanh, uống vào một ngụm lớn.

"Ngươi còn quá nhỏ...." Vừa nói đến đây, ngọc giản truyền âm trong túi

trữ vật của Hoàng Nham chấn động cấp tốc, y nhíu mày lấy ra, sau khi nhìn một

cái thần sắc lập tức trở nên càng không vui.

Cùng lúc đó ngọc giản truyền âm của Hứa Thanh cũng có chấn động tương

tự, Hứa Thanh bình tĩnh lấy ra, theo pháp lực tràn vào thì tin tức trong đó lập

tức nhanh chóng hiện ra.

"Một khắc đồng hồ trước, Bộ Hung ti nhận được tin cầu viện, có cường giả

Trúc Cơ ngoài tông phá huỷ Hoa Tiêu ti khiến đông đảo đệ tử bị thương, Tuần

Tra ti lập tức đi đến nhưng cũng bị đánh trọng thương ngay tại chỗ, hơn nữa còn

bị trấn áp."

"Bộ Hung ti bộ chữ Huyền đi tiếp ứng, nhưng vẫn không cách nào ngăn căn,

cũng bị trấn áp ở bên trong."

"Đối phương yêu cầu, để cho Hoàng Nham của Hoa Tiêu ti ở bến cảng số

176, lập tức tới gặp."

"Việc này đã vượt qua phạm vi năng lực của chúng ta, xin Hứa Phó ti định

đoạt."

Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn qua Hoàng Nham bên người, lúc này sắc mặt

của Hoàng Nham cũng vô cùng khó coi ngẩng đầu, sau khi trao đổi ánh mắt với

Hứa Thanh thì lập tức lộ ra vẻ áy náy, sau đó bỗng nhiên đứng dậy, nhoáng một

cái rời khỏi Pháp Thuyền rồi phi thẳng đến Hoa Tiêu ti.

Hứa Thanh nhìn qua bóng lưng Hoàng Nham, nghĩ tới từng màn bên trong

cửa hàng của ngọn núi thứ sáu ngày ấy, lại nhìn cái túi trữ vật lúc nãy mình

chưa nhận còn được đặt lẳng lặng ở một bên.

"Hoàng Nham là một người trượng nghĩa." Hứa Thanh lặng lẽ đứng lên, đi

đến Hoa Tiêu ti.

Tốc độ của hắn còn nhanh hơn so với Hoàng Nham, cho nên không lâu sau

đã nhìn thấy Hoàng Nham xa xa đang chạy nhanh, khi thấy Hứa Thanh đến

cũng làm cho Hoàng Nham trầm mặc, sau đó y liền nở nụ cười với hắn.

"Sao ngươi lại tới đây?"

"Hoa Tiêu ti báo án, tất nhiên ta phải đi." Hứa Thanh cũng nở nụ cười mà

đáp lời.

"Hứa Thanh, ngươi là người rất đặc biệt, ta tới Thất Huyết Đồng nhiều năm

nhưng trên thực tế thì không có một người bạn nào, trong mắt của ta chỉ có sư

tỷ mới có thể khiến cho ta sống qua những năm này, nhưng giờ ta đã có thêm

một người bạn là ngươi."

"Bằng hữu của ta thật sự rất ít....." Hoàng Nham thở sâu, không nói tiếp

mà cố gắng chạy nhanh đồng hành cùng Hứa Thanh, cả hai càng lúc càng cách

Hoa Tiêu ti càng gần hơn.

Kiến trúc của Hoa Tiêu ti ở trong bến cảng số 176 có hình dáng của một cái

thuyền buồm, lúc này ngay khi bọn hắn tiến đến gần, có một cỗ chấn động kinh

người từ bên trong Hoa Tiêu ti phía trước ầm ầm bộc phát.

Tòa kiến trúc hình thuyền buồm trực tiếp vỡ ra từ bên trong, chia năm xẻ

bảy sụp đổ, một đạo thân ảnh màu đen lập tức lao ra từ trong đó với tốc độ vô

cùng kinh người, bay thẳng đến vị trí của Hoàng Nham.

Hứa Thanh nheo mắt lại, mệnh hỏa trong cơ thể nháy mắt bốc cháy, lập tức

mở ra Huyền Diệu Thái, một bước đi ra trước mặt Hoàng Nham, tay phải giơ

lên rồi hung hăng đập tới, hỏa diễm màu đen lập tức tản ra trong phạm vi lớn,

trực tiếp đụng phải thân ảnh màu đen lao tới gần.

Âm thanh nổ mạnh truyền khắp bốn phương, thân ảnh màu đen kia vặn vẹo

một cái rồi xuất hiện ở trên đá vụn một bên, cũng chính là thiếu nữ mặc hắc y

tên Ngôn Ngôn đã từng giao thủ cùng Hứa Thanh lúc trước.

"Tại sao lại là ngươi?" Thiếu nữ mặc hắc y nhìn chằm chằm vào Hứa

Thanh.

Ánh mắt Hứa Thanh lướt qua từ Ngôn Ngôn, nhìn Hoa Tiêu ti bị đập phá,

hắn thấy được trong đó chí ít có trên trăm đệ tử của ba ti đang xiêu xiêu vẹo vẹo

nằm ở nơi đó.

Cả đám đều bị trọng thương nhưng không có ai tử vong, Hứa Thanh còn

nhìn thấy bên trong có cả tiểu tử câm.

Hứa Thanh đảo ánh mắt thì sắc mặt trở nên âm trầm, lại nhìn qua bốn phía.

"Không cần nhìn nữa, với thân phận của ta thì đừng nói là không giết người,

coi như là ta giết người thì ngươi cho rằng khi ta giết những thứ đệ tử dưỡng cổ

dưới núi như các ngươi sẽ có người tới ngăn cản ta sao, từ khi ta ra tay đến bây

giờ thì không hề gặp ai ngăn cản cả."

Thiếu nữ mặc hắc y nhìn qua mặt Hứa Thanh, liếm liếm bờ môi.

"Bất quá ta không ngờ, rõ ràng ngươi đã tiến vào tự liệt của Thất Huyết

Đồng, nói như vậy thì có chút khó xử lý."

"Ngươi sai rồi." Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng.

"Sở dĩ tông môn không phản đối ngươi ra tay, là bởi vì chuyện này của

ngươi thuộc về trách nhiệm của Bộ Hung ti, mà trước khi ta báo cáo thì nơi đây

sẽ do Bộ Hung ti chịu trách nhiệm như cũ."

Nói xong Hứa Thanh giơ tay phải lên, bóp nát một khối ngọc giản tín hiệu

thuộc về Bộ Hung ti, trong nháy mắt tiếp theo, một đạo ánh sáng chói lóa từ bên

trong khối ngọc giản vỡ vụn bay lên không, ở trong đêm tối thì đạo ánh sáng

này trực tiếp tràn ra một luồng ánh sáng bảy màu, sau đó hội tụ thành một chữ

Hung!

Cùng lúc đó, giọng nói của Hứa Thanh vang vọng bát phương.

"Điều khoản thứ bảy của Bộ Hung ti, tu sĩ ngoài tông làm loạn tại chủ thành,

Bộ Hung ti có thể truy nã, toàn bộ đội viên bộ phận chữ Huyền của Bộ Hung ti

nghe lệnh, phong tỏa bến cảng số 176, truy nã hung thủ này!"

Bình luận

Truyện đang đọc