QUANG ÂM CHI NGOẠI

Thời gian cứ thế trôi qua, Hứa Thanh vẫn không ngừng nghiên cứu ký ức

lãng quên, mỗi lần Nguyên Anh và ngón tay chạm vào nhau thì khí vận và vận

rủi cũng sẽ giao hòa, khi ấy Hứa Thanh lại ngây ra một lát.

Tới khi đôi bên tách ra một lúc Hứa Thanh mới dần hồi phục như cũ.

Mà mọi người trong dược phô nhìn qua vẫn như bình thường.

Chỉ có sắc mặt Thế tử là càng lúc càng cổ quái.

Lúc này hắn đang ngồi tại chỗ, tay nâng chén trà, nhìn về phía U Tinh.

Ninh Viêm đang lau sàn, Linh Nhi thì tính toán sổ sách, Ngô Kiếm Vu đứng

cạnh cửa hô to, Lý Hữu Phỉ ôm kiếm nhìn theo dòng người qua lại bên ngoài.

Bên này U Tinh đang đun nước.

Thế nhưng vốn một ngày Ninh Viêm chỉ lau sàn bảy tám lần là đủ rồi,

nhưng hôm nay hắn đã lau hơn năm mươi lần, chỉ là chính hắn dường như cũng

không phát hiện ra điều đó.

Linh Nhi đang tính sổ, cùng một khoản mà đã tính đi tính lại rất nhiều lần...

Thơ từ của Ngô Kiếm Vu hôm nay cũng chỉ có vài câu cứ lặp đi lặp lại mãi.

Lý Hữu Phỉ vì đứng im bất động nên không nhận ra có gì khác thường,

nhưng hắn lại không cảm giác được tất cả những chuyện bất thường xảy ra xung

quanh.

Về phần U Tinh, sắc mặt nàng rất mờ mịt, bởi nàng phát hiện không cần

mình phải làm gì hết nhưng nước lúc nào cũng đang sôi, mà chén trà của Thế tử

hầu như đều đầy.

Nhưng khác với mọi người, sau khi phát hiện có chuyện bất thường trong

mắt nàng lộ vẻ giãy giụa, chớp mắt sau toàn thân run lên, hô hấp dồn dập,

ngẩng phắt đầu nhìn những người xung quanh.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Sắc mặt U Tinh lộ vẻ ngưng trọng, nàng nhìn sang Thế tử, cuối cùng ánh

mắt dừng tại căn phòng phía sau nơi Hứa Thanh tu luyện.

“Chỗ của tiểu tử kia truyền tới một luồng sức mạnh kỳ dị có thể khiến ta

mất trí nhớ?”

Tất cả mọi chuyện xảy ra khiến U Tinh không khỏi chấn động.

“Đây là lần thức tỉnh thứ chín mươi lăm của ngươi trong mấy ngày qua,

càng về sau thời gian ngươi tỉnh lại càng chậm.”

Thế tử thản nhiên mở miệng.

“Còn những kẻ khác không thể thức tỉnh lần nào, có điều nha đầu Linh Nhi

kia thì khác, nàng tỉnh lại mười lăm lần.”

U Tinh hít sâu một hơi, chuyện quỷ dị thế này khiến nàng cũng không khỏi

kinh hãi, mà những người khác nghe thế thì sững người, cả đám đều khựng lại.

Ninh Viêm trợn trừng mắt, hắn nhìn mặt đất rồi lại nhìn khăn lau trong tay.

“Ta... mấy ngày qua ta đã lau nhà vô số lần ư?”

Ngô Kiếm Vu cũng ngây người, đối với việc mình lặp đi lặp lại một bài thơ

cũng khiến hắn cảm thấy không tin được.

Tinh thần Linh Nhi rung lên, Lý Hữu Phỉ thì ngỡ ngàng.

U Tinh không kìm được, thấp giọng nói.

“Tiền bối, đây là do Hứa Thanh tu hành gây ra?”

“Không sai, đây là bước đầu của ý cảnh lãng quên, hắn đã đi lên con đường

này thì mỗi lần hắn nghiên cứu xung quanh đều sẽ bị ảnh hưởng và sẽ cùng hắn

xuất hiện tình trạng mất trí nhớ.

Thế tử nhấp một ngụm trà.

“Mà ký ức của các ngươi hiện giờ cũng sẽ biến mất, đợi tới khi Hứa Thanh

tu hành xong thì hắn sẽ quên nghiên cứu của mình, khi ấy các ngươi cũng sẽ

quên tất cả.”

Mọi người hít sâu một hơi, Lý Hữu Phỉ thì run rẩy mở miệng.

“Tiền bối... ta, trên người ta thường xuyên thiếu chút đồ vật, liệu có phải

thiếu chủ của ta lại luyện đan nữa không?”

Thế tử nhìn Lý Hữu Phỉ, gật đầu đáp.

“Hắn quên mất nên cho đó là lần đầu tiên luyện chế, thực ra... hắn đã luyện

trên người ngươi hơn trăm lần rồi.”

Lý Hữu Phỉ nghe thế thì cả người mềm nhũn, trong lòng trào lên kinh hãi vô

tận, lúc này ánh mắt Thế tử dừng ngoài cửa lớn, thản nhiên nói.

“Có khách tới.”

Ngô Kiếm Vu đứng ở cửa theo bản năng nâng cao tinh thần, lúc ngẩng lên

nhìn ra đường thì thấy một lão giả đang lặng lẽ bước tới gần.

Sắc mặt lão giả hết sức nghiêm trọng, toàn thân căng cứng, mang theo vẻ cổ

hủ xưa cũ, vừa xuất hiện hắn đã sải bước đi thẳng tới dược phô, sau đó hướng

vào bên trong rồi cúi đầu thật thấp như một kẻ hành hương.

“Thiên Nam Tử của Nghịch Nguyệt Điện xin cầu kiến Thế tử điện hạ!”

Thiên Nam Tử này chính là Tứ Điện chủ!

Đây là lần đầu tiên hắn tới bái phỏng từ khi đến dãy núi Khổ Sinh, vốn hắn

cũng muốn đến gặp Thế tử sớm nhưng trong bảy tám ngày qua, ngoại trừ việc

chỉ huy các tu sĩ dưới trướng bận bịu xây dựng cơ sở tạm thời thì chính hắn

cũng có chút việc riêng cần lo.

Nguyên do của chuyện này đều từ Đan Cửu đại sư trong Nghịch Nguyệt

Điện.

Mọi chuyện bắt đầu từ bảy ngày trước, khi ấy hắn vào Nghịch Nguyệt Điện

một chuyến, cầu kiến bên ngoài miếu thờ của Đan Cửu đại sư, cuối cùng cũng

gặp được tượng của đại sư.

Vì thế hắn khách khí và thành khẩn mong đối phương bán cho hắn nhiều

Hàng Trú Đan một chút, cũng để lại cách thức truyền âm trong Nghịch Nguyệt

Điện.

Đan Cửu đại sư đồng ý.

Mỗi ngày sau đó Đan Cửu đại sư đều truyền âm cho hắn, bảo hắn đi lấy

dược, lúc ít thì một ngày truyền âm bảy tám lần, nhiều lại tới mấy chục lần...

Dù hắn không rõ lý do nhưng mỗi lần lấy được đan dược hắn đều rất phấn

chấn, các tu sĩ bị nguyền rủa nặng nề phát tác dưới trướng cũng nhờ vậy là thoát

khỏi nguy cơ sinh tử, sau đó hắn lại tự mình ra tay, ổn định vết thương của họ.

Thế nên mới trì hoãn lâu như vậy, tới tận giờ hắn mới có thời gian tới đây

bái kiến.

Một nén nhang sau Tứ Điện chủ rời khỏi dược phô.

Lúc ra ngoài, hắn quay đầu nhìn về phía dược phô, trong mắt lóe lên ánh

sáng kỳ lạ.

Trước khi hắn tiến vào dược phô và gặp Thế tử, từ đầu tới cuối hắn luôn giữ

vững sự cung kính và lễ nghi, đôi bên dù không nói gì nhiều nhưng hắn cũng đã

biểu lộ ý muốn đi theo Thế tử.

Kết quả rất tốt, nhưng đồng thời sự bất phàm của dược phô cũng khiến hắn

thấy rất kinh ngạc.

“Người trẻ tuổi lau sàn kia, trong huyết mạch ẩn chứa sức mạnh nồng đậm

của Nhân tộc... không giống người thường, còn người đứng ngâm thơ ở cửa, ta

cảm nhận được chúc phúc nào đó trên người hắn!”

Bình luận

Truyện đang đọc