QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hắn lấy sức một mình thay đổi cách cục Giải Nạn đan, làm Giải Nạn đan

vốn có giá cao không hợp thói thường đến cực hạn, đến mức một viên đan khó

cầu, thành đan dược người người có thể ăn được, giá cả ngã xuống mấy chục,

hơn trăm lần.

Hành vi này công đức vô lượng, từng dẫn đến chấn động to lớn, làm dịu thể

xác và tinh thần đang đau đớn vì bị nguyền rủa tra tấn của rất nhiều tu sĩ. Bọn

họ biết ơn Đan Cửu, phát ra từ phế phủ.

Nghịch Nguyệt Điện từ điện chủ, cho tới tu sĩ bình thường, đều tôn kính

Đan Cửu.

Cho dù là trước đó Tam điện chủ đã chất vấn Hứa Thanh, hắn cũng từng tìm

kiếm Đan Cửu đại sư nhiều lần, càng đi vào miếu của Đan Cửu nhắn lại, nhiều

lần khẩn cầu Đan Cửu gia nhập phía hắn.

Những người khác kaij càng không cần nhiều lời, có thể nói trong tu sĩ

Nghịch Nguyệt Điện sống sót đến bây giờ, có gần như sáu phần mười đều từng

ăn đan dược của Đan Cửu.

Nhất là Giải Chú đan mà Đan Cửu đại sư sáng tạo, càng như Thiên lôi, lúc

trước đã rung động toàn bộ Nghịch Nguyệt Điện. Đó là đan dược có thể giảm

xuống nguyền rủa chân chính.

Đan dược này vừa xuất hiện, lập tức đã thúc đẩy danh vọng của Đan Cửu

thôi động đến cực hạn, mà cách nói như Đan Cửu đại sư minh đức chí thiện, có

đại đức không chỉ lưu truyền trong Nghịch Nguyệt Điện, ngay cả tu sĩ ở thế giới

bên ngoài cũng đều biết, cũng đều nghe nói.

Dù là Hồng Nguyệt Thần điện, đều cực kỳ coi trọng việc này.

Thế là, theo lời nói của Hứa Thanh vang vọng, tiếng kêu kinh ngạc và nghẹn

ngào vang vọng trong thiên địa này.

“Đan Cửu đại sư!”

“Nguyệt Chủ… Thế mà là Đan Cửu đại sư!”

“Việc này quá lớn, đây là thật sao! Nếu là thật, như vậy chúng ta thực sự có

hi vọng rồi!”

“Nếu Nguyệt Chủ là Đan Cửu đại sư, ta dốc hết sức ủng hộ, cái mạng này

của ta chính là được đan dược của Đan Cửu đại sư cứu!”

“Ta cũng ủng hộ!”

Tất cả tu sĩ Nghịch Nguyệt xung quanh, đáy lòng đều vang ầm ầm vào thời

khắc này, theo bản năng tới gần Hứa Thanh. Tâm thần Tứ điện chủ cũng chấn

động, hắn nhìn về phía Hứa Thanh, cực kỳ xúc động.

Tam điện chủ, giờ phút này đã hoàn toàn sửng sốt, tin tức này là tin tức vô

cùng lớn đối với hắn.

Người dưới trướng hắn cũng đều dao động, bước chân đi về hướng Nghịch

Nguyệt Điện, rối rít dừng lại.

Trong đám người, còn có một số người, bọn họ kích động vượt xa kẻ bên

cạnh, giờ phút này thậm chí thân thể của họ đều đang run rẩy. Ánh mắt nhìn về

phía Hứa Thanh lộ ra ánh sáng mãnh liệt.

Trong đó, người kích động nhất chính là hàng xóm của Hứa Thanh, tùy tùng

đầu tiên bề ngoài là đại hán như thực ra là nữ tử. Nàng không cách nào tin nhìn

về Hứa Thanh.

Nàng nhớ kỹ trước đây không lâu, đối phương đã từng hỏi mình một vấn đề,

nếu như trông thấy Đan Cửu, nàng có thể nhận biết sao.

Nàng còn nhớ rõ câu trả lời của mình, mà người trước mắt nàng đây, dù Hứa

Thanh còn chưa cầm ra chứng cứ, nhưng theo bản năng nàng cảm giác được,

đối phương… Thật sự chính là Đan Cửu đại sư mà mình đi theo.

“Phán đoán của ta không sai, đại mạc có bạch phong, cho nên đại sư nhất

định ở đây!”

“Sở dĩ trước đó không tìm được, sở dĩ khi hút về vẫn chưa xuất hiện bức

tượng của đại sư, đó là bởi vì… Đại sư còn có một thân phận khác!”

Đám người rung động, tiếng hô kinh ngạc và xôn xao vang vọng, nhưng

trong đó khó tránh khỏi vẫn có một số do dự và chất vấn. Dù sao lời nói, thì ai

cũng có thể nói, mà sự thật mới là quan trọng nhất.

Điểm này, Hứa Thanh đương nhiên sẽ hiểu, cho nên hắn vung tay phải lên,

một khối huyết nhục lập tức bay ra, kèm theo lượng lớn dược thảo. Ngay trước

mặt chúng tu sĩ Nghịch Nguyệt, Hứa Thanh đương trường luyện đan.

Theo hai tay hắn vung vẩy, Giải Chú đan nhanh chóng thành hình phía trước

hắn.

Đan dược này, Hứa Thanh đã từng luyện chế quá nhiều lần, đã sớm vô cùng

thuần thục. Rất nhanh, chín viên đan dược đã hình thành, càng dưới Độc Cấm

mục của Hứa Thanh, kết cấu trong đó đã lập tức thay đổi.

Đây không còn là đan dược giảm xuống năm phần mười nguyền rủa nữa.

Theo tu vi của Hứa Thanh bây giờ tăng lên, bí tàng hình thành, đối với giải

nguyền rủa, Hứa Thanh đã có ý nghĩ mới. Giờ phút này, hắn đang luyện chế đan

dược hạ thấp bảy phần mười nguyền rủa.

Chín viên đan vừa ra lò, thiên địa biến sắc, gió nổi mây phun.

Cả người Hứa Thanh tiến về phía trước một bước, bức tượng của chính hắn

thay đổi, hóa thành thân Đan Cửu, tay áo hất lên, chín viên thuốc lập tức bay ra,

một viên bay về phía Lý Tiêu Sơn, một viên bay về phía Thần Tước Tử.

Viên thứ ba bay về phía Tam điện chủ, viên thứ tư tới gần Tứ điện chủ, còn

có hai viên rơi vào trong đám người, còn sót lại… Cũng bay về hướng tùy tùng

của hắn.

Đại hán hàng xóm kia, cũng cầm được một viên.

Bản thân Đan dược này tràn ra nơi này đã tạo thành ảnh hưởng với tứ

phương, khiến cho nguyền rủa trong thân thể tu sĩ Nghịch Nguyệt khu vực này

đều mất đi hoạt tính ở trình độ nhất định.

Thậm chí không cần ăn để nghiệm chứng, hoạt tính nguyền rủa mất đi khiến

tất cả tu sĩ Nghịch Nguyệt trong này thở dồn dập trước nay chưa từng có.

Mà đám người cầm tới đan dược, vẻ mặt càng nghiêm nghị, bọn họ không

chần chờ, lập tức ăn, tiếp theo khí tức của họ lại nháy mắt tăng vọt, lực lượng

nguyền rủa rõ ràng đã hạ xuống!

Tam điện chủ im lặng, Thần Tước Tử lộ ra ánh sáng kỳ dị trong mắt. Kinh

người nhất chính là Lý Tiêu Sơn, theo nguyền rủa của hắn giảm xuống, khí tức

Uẩn Thần lại dâng lên trên người hắn.

Một màn này khiến Lý Tiêu Sơn rất xúc động. Lúc trước nguyên nhân chủ

yếu làm hắn bước vào Uẩn Thần thất bại, chính là nguyền rủa trong thân thể,

giờ phút này hắn rõ ràng cảm nhận được, chính mình… Dường như còn có cơ

hội, đi đột phá lần nữa.

“Giảm xuống bảy phần mười nguyền rủa…”

Giọng nói khàn khàn của hắn vang vọng, hoàn toàn dẫn nổ lòng người nơi

đây, đại hán hàng xóm của Hứa Thanh xông ra đầu tiên, cúi đầu hướng về Hứa

Thanh, lớn tiếng mở miệng.

“Bái kiến đại sư!”

Bình luận

Truyện đang đọc