QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh gật đầu, ngay hôm mật huấn hắn đã hiểu rõ tính cách của lão

lính canh ngục trước mắt này.

Giờ phút này đảo mắt nhìn qua, Hứa Thanh bỗng nhiên nhìn thấy trong đám

người có một chút khu vực không cùng một dạng.

Mặt đất chỗ đó là một màu đỏ thẫm, khác biệt cùng màu nền của bình

nguyên, đứng từ trên bầu trời nhìn, một phiến địa phương này trở nên rõ ràng

nhất, trong đó có hơn bốn mươi phạm nhân khoanh chân, đều là Cận Tiên tộc.

Bên trong có một tên mà Hứa Thanh đã gặp qua.

Chính là vật mẫu hôm ấy Quỷ Thủ lấy ra giảng giải chỗ trí mạng của vạn

tộc.

"Ba tộc có minh ước, cho nên không có biện pháp, những tên Cận Tiên tộc

này nhiều nhất chỉ có thể bị giam giữ 10 năm, sau đó phải trục xuất trả về." Chú

ý thấy ánh mắt của Hứa Thanh, Quỷ Thủ lần nữa uống một ngụm rượu, có chút

bất đắc dĩ mở miệng.

"Mặc dù thời gian ngắn như vậy rất khó biến mất quá nhiều ký ức, nhưng

vẫn có chút hiệu dụng, nhưng mà ba trăm năm trước, Quận Trưởng mềm lòng,

không muốn phá hư tình nghĩa cùng Cận Tiên tộc, hạ lệnh ngăn chặn việc xóa

ký ức đối với những phạm nhân Cận Tiên tộc này."

"Cho nên từ đó về sau, Cận Tiên tộc trong này liền được ném tới nơi đó,

biến thành linh thạch ngắn hạn."

Hứa Thanh nhẹ gật đầu, hắn nghĩ tới nhiệm vụ bí mật mà Cung chủ nói về

Tiên Khôi của Cận Tiên tộc, vì vậy để ý thêm vài lần.

"Quỷ Thủ tiền bối, ngài đã giao chiến qua với Tiên Khôi của Cận Tiên tộc

hay chưa?" Hứa Thanh hỏi.

"Tiên Khôi? Đã đánh qua, thế nhưng đồ chơi kia quá tà môn, toàn thân đều

là dị chất, lại rất khó hư hao, còn có thể tự mình khôi phục." Quỷ Thủ nói xong,

liếc mắt nhìn Hứa Thanh.

"Ngươi cảm thấy hứng thú đối với Tiên Khôi?"

Hứa Thanh gật đầu.

"Vậy ta đề nghị ngươi đi thỉnh giáo Quận Thừa đại nhân, lão nhân gia ngài

tri thức uyên bác, nghe nói đã từng nghiên cứu đối với Tiên Khôi của Cận Tiên

tộc."

"Không nói cái này nữa, chúng ta đi tiếp nào, phía trước còn có nhiều chỗ

nữa, ta mang ngươi đi làm quen hết thảy."

Quỷ Thủ đi thẳng về phía trước.

Hứa Thanh nối gót đi theo.

Hai người bay qua cái bình nguyên phạm vi kinh người phạm vi này kinh

người, nhìn thấy biển khơi, nhìn thấy rừng rậm héo rũ.

Trong khi Quỷ Thủ thỉnh thoảng ném đan dược xuống, Hứa Thanh cũng

nhiều lần nhìn thấy tràng cảnh sinh tử tương tàn như lúc trước, mà trận pháp

hấp thụ sinh cơ cũng đồng dạng có không ít.

Đồng thời dọc theo con đường này, Hứa Thanh cũng nhìn thấy một số lính

canh ngục khu Bính, những người này chịu trách nhiệm khu vực khác biệt, sau

khi nhìn thấy Quỷ Thủ đều cung kính bái kiến.

Dưới Quỷ Thủ giới thiệu, những lính canh ngục khu Bính cũng đều quét qua

Hứa Thanh vài lần, khẽ gật đầu, nhưng thần sắc phần lớn đều lãnh đạm.

"Khi nào bản thân ngươi có thể thừa nhận quy tắc nơi đây, có thể tự một

mình tuần tra, bọn họ tự nhiên sẽ tiếp nhận ngươi, bây giờ ngươi còn không

được."

"Mặt khác, ngươi biết tại sao bọn họ cung kính với ta hay không, không

phải bởi vì ta là đội trưởng của giới ngục này, thực chất từng người bên trong

đám người kia đều rất cao ngạo, cũng có người tu vi còn cao hơn ta."

Quỷ Thủ uống một hớp rượu, trong thần sắc lộ ra một tia đắc ý, vẻ mặt này

không thấy nhiều trên người lão.

Hứa Thanh nghe vậy trên mặt vừa lộ ra vẻ hiếu kỳ, nhìn Quỷ Thủ.

Quỷ Thủ cười ha ha, dùng ngón tay chỉ vào cái trán của mình một cái.

"Lão già ta ấy à, tư chất bình thường, bước vào Nguyên Anh hơn tám trăm

năm, thủy chung không cách nào đột phá đến Linh Tàng, nhưng cả đời này ta

chưa bao giờ chém ra Đế Kiếm!"

"Ta đã uẩn dưỡng Đế Kiếm tám trăm năm! Kiếm này vừa ra, kinh thiên

động địa!"

"Tám trăm năm?" Hứa Thanh có chút thay đổi sắc mặt, hắn biết rõ uy lực

của Đế Kiếm, uẩn dưỡng càng lâu thì uy lực càng lớn, đã từng có người Nguyên

Anh dưỡng kiếm 2000 năm, chém chết Quy Hư.

Nhưng đây dù sao cũng là ghi chép trên công pháp, không phải tận mắt nhìn

thấy.

Hôm nay là lần đầu tiên hắn biết được, tận mắt nhìn thấy có người uẩn

dưỡng Đế Kiếm gần ngàn năm.

Việc này rất khó khăn, dẫu sao tu sĩ chém giết, trải qua sinh tử, vào một chút

thời khắc mấu chốt, không cách nào không vận dụng Đế Kiếm đang uẩn dưỡng.

Muốn uẩn dưỡng lâu như vậy, cần cơ duyên và vận khí cực lớn.

Chú ý tới vẻ mặt của Hứa Thanh, thần sắc Quỷ Thủ càng đắc ý hơn.

"Lão già ta thân là lính canh ngục, một kiếm này chính là chuẩn bị vì chăm

sóc giới này."

"Ta đã nghĩ kỹ rồi, chờ thọ nguyên của gần hết, tới khi ta không làm được

lính canh ngục nữa, ta sẽ đi ra bên ngoài một chuyến, tìm một tên dị tộc cường

hãn nhìn không vừa mắt, ta đi chém nó, trừ đi một mối hại vì nhân tộc chúng ta,

như vậy lão già ta cũng không tính sống uổng phí một đời, chết cũng có chút giá

trị."

Hứa Thanh nghe thấy chuyện này, trên mặt lộ ra vẻ kính nể, dậm chân cúi

đầu về phía Quỷ Thủ, bày ra sự tôn kính.

Hiển nhiên có một kiếm uẩn dưỡng tám trăm năm này, là việc mà Quỷ Thủ

có phần đắc ý, mắt thấy Hứa Thanh tôn trọng đối với lời nói của mình như vậy,

lão cười ha ha, lần nữa uống một ngụm rượu lớn, khuây khoả đi thẳng về phía

trước.

Cứ như vậy, thoáng một cái đã qua mấy canh giờ, dưới Quỷ Thủ dẫn đầu,

Hứa Thanh cũng càng lúc càng quen thuộc đối với giới ngục này hơn, mà theo

thời gian trôi qua, hai người cũng kết thúc hành trình, chuẩn bị ly khai trở về

Hình Ngục Ti.

Nhưng vào lúc này Quỷ Thủ bỗng nhiên quay đầu, nhìn về đại địa phía dưới

rồi sắc mặt trầm xuống.

Ánh mắt nhìn tới, là một mảnh rừng héo rũ, bên trông rất nhiều gốc cây khô

có một cây đại thụ che trời, thân cây mặc dù cũng héo rũ nhưng lại vừa thô vừa

to, ở trên còn mọc ra một gương mặt già nua.

Giờ phút này hai lỗ mắt của gương mặt kia bỗng chậm rãi mở ra, lộ ra con

mắt màu xanh, nhìn qua Hứa Thanh và Quỷ Thủ trên bầu trời, lộ ra một tia sợ

hãi.

"Bái kiến Quỷ Thủ đại nhân."

"Ta không phải đã nói với ngươi, không cho phép ngươi rời khỏi nơi ở,

ngươi lại không tuân thủ, di chuyển đến nơi này." Trên bầu trời, biểu cảm Quỷ

Thủ âm trầm, lạnh lùng mở miệng.

Sau đó chỉ một ngón tay về cái cây này, giới thiệu cho Hứa Thanh.

"Ngươi nhớ kỹ tên này, nó cũng không phải là thụ nhân bình thường, mà là

một người của Mộc Linh tộc duy nhất trong cả Hình Ngục Ti."

"Mặc dù bây giờ tộc quần của nó khá bình thường, nhưng đã từng có thời

đại rất là khó lường."

Quỷ Thủ chậm rãi truyền ra lời nói.

Hứa Thanh đưa mắt ngóng nhìn, quan sát tên Mộc Linh Tộc kia.

"Trước lúc Huyền U Cổ Hoàng xuất hiện, Linh Hạ Cổ Hoàng xuất thân từ

Cổ Linh tộc đã thống nhất đại lục Vọng Cổ, lúc đó Cổ Linh tộc chính là tộc chí

cao trong Vọng Cổ, thậm chí được gọi là Thiên Mệnh tộc."

"Dưới trướng có Ngũ Hành Linh Tộc, tạo thành nhất mạch."

Quỷ Thủ nhàn nhạt mở miệng.

"Nhưng về sau bị suy tàn, huyết mạch của Cổ Linh tộc gần như diệt sạch,

ngũ linh dưới trướng sụp đổ, trong Phong Hải Quận chúng ta chỉ có một chi của

Mộc Linh Tộc còn sót lại, bởi vì tính tình ôn hòa, cho nên bình an vô sự."

"Vị này chính là tộc nhân trong đó, nhưng tính cách của gã khác biệt với tộc

nhân của mình, nó rất là khát máu, vào 300 năm trước, nó đã làm loạn trên đại

lục, bị ta bắt lại trấn giữ ở trong này."

Bình luận

Truyện đang đọc