QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh nhìn qua Thánh Quân Tử.

Hắn thừa nhận đối phương rất mạnh, cũng là địch nhân mạnh nhất từ sau khi

hắn bước vào con đường tu hành tới nay.

Đây còn là trong trường hợp hắn đã dùng tới cái bóng, khiến cho đối

phương mất đi một đạo pháp khiếu khiến chiến lực bị giảm đi một đoàn mệnh

hỏa.

Bằng không mà nói, Hứa Thanh biết rõ chắn chắn mình không phải là đối

thủ của đối phương.

Mà cho dù thiếu đi một mệnh hỏa, đối phương cũng liên tiếp hiện ra rất

nhiều thủ đoạn, công pháp Hoàng cấp kinh người và vô số thần thông, nhất là

lớp phòng hộ kiên cố của mệnh đăng, khiến cho độc của hắn không cách nào có

hiệu lực.

"Nếu ta thu được mệnh đăng của gã, vậy thì thân thể của ta cũng có thể có

được lớp phòng hộ giống như thế, lúc đó cả linh hồn và thân thể của ta sẽ đều

được mệnh đăng thủ hộ, như vậy quả thực càng thêm viên mãn!"

Hứa Thanh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm cổ của Thánh Quân Tử và cái

mệnh đăng trên đỉnh đầu của gã, sát ý cũng trở nên mãnh liệt hơn nữa.

Mà lúc Hứa Thanh nhìn Thánh Quân Tử, Thánh Quân Tử cũng đang ngóng

nhìn Hứa Thanh, bây giờ trong lòng của gã thì Hứa Thanh trên cơ bản đã được

xếp vào ba tu sĩ hạng đầu trong những tu sĩ cùng cảnh bên trong Nghênh Hoàng

Châu, mà gã đã từng chiến đấu qua trong những năm gần đây.

Có thể gặp được người như vậy ở một địa phương nhỏ như Nam Hoàng

Châu này, Thánh Quân Tử cũng rất không ngờ.

"Xem ra lão tổ nói đúng, thời đại lớn đang đến, thiên kiêu liên tiếp hiện ra

và yêu nghiệt cũng dần dần xuất hiện nhiều hơn, mà trong cái thời đại này cũng

ẩn chứa rất nhiều đại cơ duyên, như cái mệnh đăng của Hứa Thanh này....Một

khi dung nhập vào trong thân thể của ta, chẳng những ta có thể tăng thêm chiến

lực một đoàn mệnh hỏa ở cảnh giới Trúc Cơ này, thứ càng trọng yếu hơn chính

là Thiên Cung sau này."

"Giá trị của mệnh đăng không chỉ thể hiện lúc Trúc Cơ, nó còn có tác dụng

nhiều hơn nữa khi là Thiên Cung của Kim Đan cảnh! Một khi dung hợp mệng

đăng của hắn, khi có hai ngọn mệnh đăng, một khắc ta đột phá Thiên Cung của

Kim Đan, mệnh đăng cũng sẽ lột xác biến thành Thiên Cung, ta cũng có thể mở

ra hai tòa Thiên Cung ở trong sương mù sinh mệnh."

"Một cung sáu đoàn mệnh hỏa, ta vừa bước vào Kết Đan liền có lực lượng

mười hai đoàn mệnh hỏa, lại uẩn dưỡng thêm một đoạn thời gian mở ra Thiên

Cung chân chính đầu tiên, ta liền có thể thu được lực lượng mười tám đoàn

mệnh hỏa!"

"Còn có công pháp Hoàng cấp của hắn, hôm nay chém giết hắn và nuốt Kim

Ô Luyện Vạn Linh của hắn, Diệt Mông của ta cũng nắm chắc nhiều hơn khi

bước vào cấp thứ hai!"

"Từ xưa đến nay, coi như là những người con nối dõi của những Cổ Hoàng

Chúa Tể năm đó, tất cả đều không thể thăng cấp công pháp Hoàng cấp đến cấp

thứ hai khi còn ở trong cảnh giới Trúc Cơ, thậm chí khi đến Thiên Cung của

Kim Đan cảnh cũng rất khó khiến cho công pháp Hoàng cấp tiến giai, từ đó có

thể thấy được muốn công pháp Hoàng cấp tiến giai rất khó. Mà một khi thành

công, công pháp Hoàng cấp không còn chỉ gia trì thêm chiến lực một đoàn

mệnh hỏa nữa, mà là tương tự như một tòa Thiên Cung, một hơi tăng thêm

chiến lực sáu đoàn mệnh hỏa!"

"Nếu ta thành công, một khắc ta bước vào Kim Đan liền có đủ lực lượng

mười tám đoàn mệnh hỏa, vả lại rất nhanh liền có thể đạt tới chiến lực hai mươi

tư đoàn mệnh hỏa nếu tính cả công pháp Hoàng cấp tiến giai. Chiến lực như thế,

ta hoàn toàn xứng đáng trở thành thiên kiêu đệ nhất của Nghênh Hoàng Châu,

lại dùng cái thân phận này gia nhập Chấp Kiếm Giả, từ đó con đường của ta liền

có thể thăng tiến rất nhanh, tiến thẳng tới Phong Hải Quận!"

Trên bầu trời, Thánh Quân Tử và Hứa Thanh chiếm cứ hai bên, riêng mình

tràn ra khí thế như cầu vồng, Thánh Quân Tử bên này tràn ngập ánh sáng bảy

màu khiến cho đại địa trở thành một đám màu sắc rực rỡ.

Mà bên Hứa Thanh thì bốn phía đều là một mảnh đen nhánh, hỏa diễm màu

đen đốt cháy cả bầu trời truyền ra từng tiếng ầm ầm nổ mạnh, ánh mắt hai người

cách không chạm tới nhau, đều nhìn ra sát ý bốc lên trong mắt đối phương.

Trong nháy mắt tiếp theo, bọn họ đồng thời triển khai tấn công.

Từ xa nhìn lại một màn này cực kỳ chấn động, giống như hai bầu trời khác

biệt đang nhanh chóng lao sầm vào nhau vậy.

Đó là Diệt Mông và Kim Ô, hai con Thần Điểu trong truyền thuyết, cả hai

đều phát ra tiếng kêu Hi..i...iiii riêng biệt, đều tràn ra lực lượng thôn phệ lẫn

nhau.

Đó là hai cái ô mệnh đăng bộc phát ra thần quang của riêng mình.

Đó là cuộc chiến sinh tử của thiếu niên Chúa Tể cùng thiếu niên Cổ Hoàng.

Âm thanh vang vọng truyền khắp bốn phương, phong vân biến sắc, khí thế

ngút trời động địa!

Cả hai ngươi tới ta đi, giao chiến càng lúc càng kịch liệt, theo bầu trời như

muốn nổ tung, Hứa Thanh và Thánh Quân Tử đều dùng một kích toàn lực của

riêng mình, đồng thời khiến cho thân thể của đối phương chấn động mãnh liệt,

sau đó liền riêng mình lui ra.

"Đáng hận, nếu ta vẫn còn chiến lực sáu đoàn mệnh hỏa thì…!" Sắc mặt

Thánh Quân Tử âm trầm, hỏa diễm đốt cháy trong cơ thể, toàn lực khu trừ bóng

đen bên trên đạo pháp khiếu thứ 120.

Nhưng cho dù hỏa diễm của gã đốt kịch liệt như thế nào, cái bóng vẫn gắt

gao kiên trì, liều mạng lấp kín toàn bộ pháp khiếu tương tự miệng núi lửa, khiến

cho pháp lực bên trong không cách nào tràn ra một chút, làm cho đoàn mệnh

hỏa thứ tư của Thánh Quân Tử thủy chung không cách nào hình thành.

Điều này khiến cho sát cơ trong mắt Thánh Quân Tử càng lúc càng đậm,

trong khi lui ra phía sau gã bỗng thấy thân thể Hứa Thanh ở xa xa nhoáng một

cái, mang theo sát ý lăng lệ ác liệt bay thẳng đến gần chính mình.

Trong mắt gã lộ ra một tia quyết đoán, đột nhiên cắn vào chót lưỡi phun ra

một ngụm máu tươi.

"Quỷ Y Chúng Phong Thân Hồn!"

Theo lời nói của gã vừa ra, ngụm máu kia lập tức biến lớn, thời gian nháy

mắt liền trực tiếp lớn đến 100 trượng, bỗng nhiên tạo thành một kiện áo bào

huyết sắc, vừa xuất hiện liền chợt bay về phía Hứa Thanh.

Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, Kim Ô phía sau kêu lên một tiếng Hi..i...iiii,

hắc hỏa tản ra vừa muốn đốt cháy kiện áo bào kia, nhưng sau một khắc kiện áo

bào dính máu này lại không tiếc bản thân bị thiêu đốt, không tiếc đại giới cưỡng

ép bay đến rồi chợt quấn quanh Hứa Thanh.

Một cỗ lực lượng phong ấn bỗng nhiên bộc phát, khiến cho thân thể Hứa

Thanh không khỏi phải dừng lại ở trên không trung.

Trong mắt Hứa Thanh lóe lên hàn mang, Kim Ô phía sau gào thét, mệnh

đăng trên đỉnh đầu cũng thiêu đốt muốn xua tán luồng lực lượng phong ấn này.

Đúng lúc này ánh mắt của Thánh Quân Tử trở nên sắc bén, gã lập tức giơ

tay phải lên.

"Huyền Thiên Huyết Sát kiếm!"

Lời này vừa ra, tay phải của gã liền nhanh chóng bấm niệm pháp quyết,

trong chốc lát cả bàn tay phải đã trực tiếp biến thành màu đỏ, khí huyết toàn

thân cuộn mình, đỉnh đầu cũng có một đạo huyết quang tuôn ra bay thẳng đến

bầu trời trên cao.

Nếu cẩn thận nhìn lên, bên trong đạo huyết quang trên trời thình lình tồn tại

một thanh phi kiếm!

Bầu trời chấn động giống như có long xà trùng trùng điệp điệp cuồng vũ, cả

bầu trời như bị một mảnh vải huyết sắc bao phủ, khiến cho cả bầu trời trực tiếp

hóa thành một màu huyết sắc.

Trong một màu huyết sắc này, một thanh kiếm nhọn thật lớn xuất hiện, thậm

chí phạm vi mũi kiếm của nó to tới 100 trượng, ngay khi xuất hiện mũi nhọn

liền trầm xuống lộ ra thân kiếm càng thêm to lớn.

Trên kiếm có rất nhiều ấn ký, còn mang theo vô số những cái chân cụt tay

đứt.

Kiếm này vừa ra bầu trời lập tức nổi lên bão tố, thanh thế vô cùng to lớn,

đồng thời huyết quang bốn phía thanh kiếm cũng biến thành một biển máu, ầm

ầm xoay tròn tạo thành những vòng xoáy cực lớn.

Một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng và đáng sợ bộc phát ra từ bên trong,

sau đó hội tụ vào mũi nhọn của thanh đại kiếm huyết sắc kia, chỉ nhìn thôi mà

cũng thấy giật mình, thanh huyết sắc đại kiếm này dựng thẳng trên trời gào thét

đâm thẳng xuống dưới, đâm thẳng về phía Hứa Thanh!

Tốc độ cực nhanh hầu như một cái chớp mắt đã đến, Hứa Thanh muốn rút

lui nhưng ngoài thân thể của hắn vẫn còn có một kiện áo bào dính máu đang

toàn lực áp chế, mặc dù thời khắc đều bị đốt cháy nhưng nó vẫn đang kiên trì

chế trụ hắn!

Bình luận

Truyện đang đọc