QUANG ÂM CHI NGOẠI

Bên trong tiệm thuốc, Linh Nhi căng thẳng, vô cùng lo lắng không yên.

Đội trưởng kinh hãi, có chút chấn động.

Ninh Viêm hoảng sợ, trái tim không ngừng đập nhanh.

Ngô Kiếm Vu mờ mịt, không biết làm sao.

Thế Tử... Đã đi đến sau nhà, khoanh chân ngồi phía trước Hứa Thanh, nhìn

không rời mắt.

Thần sắc của lão nhiều lần phức tạp, giơ tay phải lên mấy lần muốn đánh

gãy cảm ngộ của Hứa Thanh, nhưng mà cuối cùng vẫn còn kiềm chế.

"Tiểu tử này, hắn đang cảm ngộ cấm kỵ của Vọng Cổ, thứ không thể thấy,

không thể kể cũng không thể nhắc!"

"Ta..... Ta không có nói gì mà." Thế Tử có chút do dự, cẩn thận nhớ lại

sau đó liền thở dài, lần đầu tiên lão cảm giác được tiểu tử trước mắt này có điểm

lạ!

Giờ phút này thiên lôi cuồn cuộn bên ngoài vang vào trong tai Thế Tử, đó là

uy hiếp cùng cảnh cáo mãnh liệt của Thiên Đạo Vọng Cổ.

"Từng cái công pháp Hoàng cấp, thật ra đều ẩn chứa phong ấn của Thiên

Đạo Vọng Cổ....."

"Nhưng hôm ấy ta rõ ràng chỉ điểm, nên cùng tồn tại và biết từ bỏ....."

Thế Tử thở dài, phất tay phong ấn toàn bộ khí tức của Hứa Thanh ở nơi này

lại, tự mình làm hộ pháp cho hắn.

Mà giờ khắc này, Hứa Thanh vẫn đang đắm chìm ở trong cảm giác của mình

như trước, dưới sự cố gắng cùng cố chấp của hắn, sợi tơ màu đỏ rốt cuộc từng

chút xíu một bị hắn hoàn toàn hút ra ngoài.

Giờ phút này bộ dáng của Kim Ô ở trước mặt hắn đã hoàn toàn tan biến, chỉ

còn lại có hai sợi tơ đang dây dưa cùng một chỗ, một màu đen và một màu tím.

"Tiếp đến, là sợi màu tím của ta."

Hứa Thanh không chần chờ, lập tức đi rút sợi tơ tím kia, đau khổ quá trình

này mang đến, giống như là đang rút gân của chính mình vậy, Hứa Thanh cảm

giác linh hồn của mình cũng đều đang run rẩy.

Nhưng trực giác của hắn rất mãnh liệt, sau khi mình rút sợi tơ màu tím ra,

đáp án …sẽ hiện ra ở ngay trước mặt mình.

"Ra cho ta!"

Tâm thần Hứa Thanh dấy lên gợn sóng, toàn lực ứng phó, không biết trôi

qua bao lâu, hắn hoàn toàn hút sợi tơ màu tím ra ngoài, mà một cái chớp mắt sợi

tơ màu tím rời đi, Kim Ô trước mặt hắn, chỉ còn lại duy nhất một cái sợi tơ màu

đen!

Trong lúc sợi tơ này rung động lắc lư, liền tản mát ra một cỗ chấn động để

cho Hứa Thanh cảm giác vô cùng kinh khủng.

"Đây là......" Linh hồn Hứa Thanh chấn động, hội tụ cảm giác lại, không

ngừng phóng đại sợi tơ màu đen mình đang nhìn này, phóng đại, lại phóng đại!

Cho đến cuối cùng, khi sợi tơ màu đen này bị phóng lớn đến vô tận, tựa như

một cái thế giới chiếu vào trong cảm giác Hứa Thanh, nội tâm Hứa Thanh lập

tức nổ vang lên, hắn nhìn thấy!

Sợi tơ màu đen kia cũng không phải là nối liền cùng một chỗ!

Nó do vô số khối vụn màu đen tạo thành, vô số khối vụn rập rạp vô số hội tụ

lại, mà ở giữa từng khối vụn, cũng đều tồn tại tia chớp hình cung.

Những tia chớp đó giống như là dây thừng, quán xuyên vô tận những khối

vụn màu đen, khiến cho chúng nó sau khi thu nhỏ lại vô số thì thoạt nhìn chỉ

giống một sợi tơ đen.

Mà hình dạng của những khối vụn này, đều là bất quy tắc, nếu tụ hợp lại

cùng nhau...

Đây rõ ràng là một cây trường thương màu đen!

Hắn chỉ cảm thụ một chút, trong đầu tự động nổi lên một cái nhận thức.

"Binh khí Cấm Kỵ!"

Binh khí này, có thể phá thiên có thể thủng địa, có thể diệt đạo, có thể sát

thần!

Một màn này đã phá vỡ suy nghĩ Hứa Thanh, nổ vang trong linh hồn của

hắn, vô luận như thế nào hắn cũng không ngờ, bên trong bản nguyên Kim Ô, rõ

ràng lại tồn tại một kiện binh khí kinh khủng bị vỡ thành vô số khối!

"Đây là bản chất công pháp Hoàng cấp?"

"Đây là bản nguyên của Kim Ô?"

"Vậy không phải từng bộ công pháp Hoàng cấp, trên thực tế cũng đều như

vậy, cũng phong ấn loại binh khí kinh khủng thế này!"

"Là ai phong ấn? Thiên Đạo sao?"

"Tại sao lại phong ấn? Những thứ binh khí Cấm Kỵ này... Chủ nhân là ai?"

"Nếu như thế, tại sao lại để cho người ta tu hành công pháp Hoàng cấp,

chẳng lẽ nói... Công pháp Hoàng cấp, bản chất chính là khiến người ta từng

bước một sửa chữa hồi phục lại binh khí Cấm Kỵ, cho đến cuối cùng, nắm nó

trong tay!!"

"Đại lục Vọng Cổ, đến cùng còn ẩn tàng bao nhiêu bí mật!"

Thân thể Hứa Thanh chấn động mãnh liệt, ý thức chợt cuốn ngược trở lại,

theo hắn thu hồi cảm giác, sợi tơ màu tím lập tức dung nhập, tiếp theo là sợi tơ

màu đỏ, sau đó là những cái sợi tơ khác bị hắn lần lượt chia lìa cũng hợp về.

Trong chớp mắt đay rối lại tái hiện, bao phủ hết thảy bí ẩn vào bên trong,

sau đó Kim Ô hình thành máu thịt, dần biến ảo thành đường nét Kim Ô, lông vũ

khôi phục, hỏa diễm bộc phát.

Sóng nhiệt đập vào mặt, thân thể Hứa Thanh theo bản năng hướng về phía

sau, hai mắt bỗng nhiên mở ra và phun máu tươi.

Hô hấp trở nên dồn dập trước đó chưa từng có, một khắp mở mắt ra, thứ đầu

tiên hắn trông thấy, chính là trước mặt …chẳng biết Thế Tử đã xuất hiện từ lúc

nào!

Không đợi Hứa Thanh mở miệng, Thế Tử bỗng nhiên truyền ra lời nói.

"Không nên nói, không nên hỏi!"

Tim Hứa Thanh đập nhanh, trong mắt chớp động, sau một lúc lâu hắn dẹp

loạn một chút, nhìn bốn phía và cảm giác được chấn động của nơi này, cũng

cảm nhận được bên ngoài nổ vang.

Cuối cùng hắn nhìn về phía Thế Tử, nhẹ gật đầu, lấy ra hạt châu Hắc Đồng

thượng nhân, đưa tới.

"Tiền bối, vật này ta không cần nữa, ta đánh không lại Hắc Đồng, cũng

không muốn Kim Ô bị nuốt, quan trọng nhất là, ta đã đã tìm được đạo của Kim

Ô!"

"Ngươi đúng là không cần nữa....." Thế Tử lặng lẽ tiếp nhận, vẻ phức tạp

nhìn qua Hứa Thanh.

Giờ phút này lão cảm nhận rõ ràng được Kim Ô trong cơ thể Hứa Thanh,

nhiều hơn một vòng cảm giác sắc bén trước kia chưa bao giờ có, mơ hồ trong

đó, hình thái nó giống như đang thay đổi, dường như hóa thành một cây trường

thương.

Đây, chính là đòn sát thủ từ Nguyên Anh Kim Ô của Hứa Thanh!

"Đa tạ tiền bối chỉ điểm, để cho ta lĩnh ngộ sâu hơn!" Hứa Thanh thở sâu,

miễn cưỡng đứng người lên cúi đầu về phía Thế Tử.

Hắn rất cảm kích, nếu không phải lời nói khi đó của Thế Tử, hắn không thể

nào lĩnh ngộ khắc sâu như vậy.

Thế Tử bỗng nhiên mở miệng.

"Sư tôn ngươi trước kia cũng đã chỉ điểm qua cho ngươi như vậy sao?"

"Đúng vậy." Hứa Thanh kinh ngạc, không biết tại sao đối phương lại hỏi

như thế, vì vậy gật đầu.

Thế Tử trầm mặc, sau một lúc lâu thở dài.

"Sư tôn ngươi, không dễ dàng gì."

Bình luận

Truyện đang đọc