QUANG ÂM CHI NGOẠI

“Bởi vì chúng ta là Nhân tộc!”

“Cho dù là thời cổ hay tương lai, chúng ta đều là Nhân tộc, đây là linh hồn,

đây là truyền thừa, đây là lý niệm, đây là văn minh, đây là ý chí, đây cũng là

truyền thống.”

“Mà Tàn Diện trên bầu trời mang đến vô tận cực khổ cho Nhân tộc ta, là kẻ

địch suốt đời của chúng ta. Nếu đi thỏa hiệp, thì làm sao xứng đáng với vô số

những tộc nhân đã dị hoá tử vong trong nhiều năm qua.”

“Đây không phải là chính đạo, đây là bội đạo!”

Giọng điệu của hắn mang cảm xúc vô cùng đau đớn, âm thanh truyền ra

Thái Học này dẫn tới học sinh dao động, nhất là hai chữ “Nhân Hoàng”, càng

làm cho người ta không thể không suy nghĩ sâu xa.

Toàn bộ Thái Học trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Nhân Hoàng nhắm nghiền hai mắt.

Dưới mặt nạ, phái chủ Dung Thần nhăn mày lại, ánh mắt rơi vào trên người

phái chủ Dị Tiên. Hắn lại lần nữa cảm nhận được chỗ khó chơi của tiểu nhân

vật vốn không bị hắn để vào mắt này.

Hồi lâu, Thái Học Phủ chủ giữa không trung, truyền ra vấn đề thứ ba.

“Cái gì là chính đạo.”

Lần này, một phía Dung Thần vừa có người muốn mở miệng, nhưng phái

chủ Dung Thần nâng lên tay, hắn nhìn phái chủ Dị Tiên, phát ra âm thanh bình

tĩnh.

“Chính đạo, là đạo chính thống, cũng là đạo chính nghĩa.”

“Trường phái Dung Thần ta không thẹn với thiên địa, không thẹn với Nhân

tộc, dù dung hợp thần tài, nhưng tuân thủ nghiêm ngặt chính đạo, mà trường

phái Dị Tiên ngươi tàn nhẫn ác độc, độc hại đồng tộc, hấp thu hồn mà tu hành.

Việc này người người đều biết.”

“Lời ngay thẳng mà ngươi nói trước đó, câu câu Nhân tộc, chữ chữ nhân

hồn, giờ phút này nhìn lại, chỉ là lương thiện giả dối mà thôi.”

“Chính đạo, trường phái Dị Tiên không xứng.”

Những lời này, dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra, càng kết hợp với chuyện

trường phái Dị Tiên trước đó, hình thành lực sát thương cực lớn, khiến cho lời

nói sâu xa khiến người ta phải suy nghĩ trước đó của phái chủ Dị Tiên, cũng lập

tức trở nên yếu kém.

“Người bất chính, thì ngôn từ có thể chính được sao?”

Cuối cùng, phái chủ Dung Thần nhàn nhạt mở miệng. Lời ấy, tru tâm.

Từng mỗi một học sinh Thái Học ngẩng đầu lên, nhìn về phía phái chủ của

trường phái Dị Tiên, thế lực khắp nơi bên ngoài cũng đều lần lượt thở dài.

Chuyện đạo chủng Dị Tiên, quá ác liệt. Chuyện này khiến lời nói của phái

chủ Dung Thần trở thành lưỡi dao.

Phái chủ của trường phái Dị Tiên há miệng muốn nói, nhưng lại không biết

nên nói như thế nào.

Hắn có lòng muốn phản bác, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể im lặng, bởi

vì cho dù chính hắn, cũng không thể nào giải thích đối với chuyện đạo chủng Dị

Tiên dẫn tới đồ sát. Trong khoảng thời gian phong bế kia, tâm hắn cũng lay

động.

Mà trận luận đạo này, dù chỉ tiến hành hai bước, nhưng đến lúc này, mặc

cho trường phái Dị Tiên nói thế nào, dường như cũng không có sức thuyết phục

gì.

Thái Học Phủ chủ cũng cảm khái, giờ phút này quét mắt qua tứ phương, hắn

vừa muốn mở miệng, nhưng một âm thanh lạnh buốt, thời khắc này truyền ra từ

trong đám người.

“Người bất chính, ngôn từ đương nhiên bất chính, giống như phương pháp

bất chính, trường phái cũng bất chính vậy.”

Giọng nói của Hứa Thanh vang vọng bát phương. Dưới sự chú ý và kinh

ngạc của học sinh xung quanh, hắn cất bước đi đến giữa không trung.

Hắn đột nhiên xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả học sinh Thái

Học nơi đây, thế lực khắp nơi bên ngoài cũng là như thế. Nhân Hoàng đang

nhắm mắt cũng mở mắt ra.

Theo từng luồng thần niệm khóa chặt, từng ánh mắt ngóng nhìn, Hứa Thanh

bước từng bước một, dưới ánh nhìn chăm chú của vạn người, đi đến đạo đài của

trường phái Dị Tiên, trở thành tu sĩ thứ hai của trường phái Dị Tiên trên đạo đài

này.

Hơi thở của phái chủ Dị Tiên trở nên gấp gáp. Hắn bỗng nhìn về phía Hứa

Thanh, có chút ngạc nhiên, có chút không hiểu. Hắn đương nhiên quen biết đệ

tử trước mắt này, nhưng cũng chính bởi vì quen biết, cho nên giờ phút này loại

cảm giác xa lạ trên người đối phương kia cũng càng trở nên mãnh liệt.

Dù thế nào cũng hắn không nghĩ tới, đệ tử tên là Huyền Lôi Tử này, lại đi ra

vào lúc này, nói ra lời nói dường ấy. Hết thảy đều khiến hắn hơi hoảng hốt.

Mà cuối cùng, sự hoảng hốt này hóa thành nồng đậm chờ mong và suy

đoán.

Còn Hứa Thanh đứng trên đạo đài của trường phái Dị Tiên, ánh mắt của hắn

bình tĩnh, nhìn về phía đạo đài màu đen của trường phái Dung Thần. Ánh mắt

hắn quét qua mỗi người, cuối cùng rơi vào trên thân Thất hoàng tử.

Hai mắt phái chủ Dung Thần hơi co rụt lại. Hắn nhìn chăm chú Hứa Thanh,

cảm giác quen thuộc hiển hiện dưới đáy lòng.

Mà Thất hoàng tử bên cạnh, giờ phút này dù không có loại cảm giác quen

thuộc kia, nhưng cảm giác nguy hiểm mãnh liệt trong cõi sâu xa, theo ánh mắt

Hứa Thanh quét tới, bùng nổ trong thân thể Thất hoàng tử, tác động đến tâm

thần hắn.

Cho đến, âm thanh lạnh lùng vang vọng từ trong miệng Hứa Thanh.

“Việc liên quan đến chuyện đạo chủng Dị Tiên, hôm nay ở nơi này, mời các

vị học sinh và bệ hạ cùng chứng kiến.”

Hứa Thanh chậm rãi mở miệng, nâng tay phải lên, nhẹ nhàng bóp nát thẻ

ngọc trong tay.

Lập tức từng luồng hào quang tràn ra từ bên trong thẻ ngọc, những hào

quang này xen lẫn giữa không trung, phác hoạ ra một hình ảnh trong lúc lấp

lánh.

Trong hình ảnh, là một mật thất tu hành, bên trong có một người đang tu

luyện.

Người này, chính là Thất hoàng tử.

Xung quanh hắn bất thình lình nổi lơ lửng hồn Nhân tộc số lượng lớn, nhiều

đến mức không dưới mấy trăm vạn.

Bên trong trẻ có già có, có nam có nữ, tuyệt đại đa số đều là người phàm

tục. Bọn họ đang kêu rên, đang khóc rống, đang cầu xin tha, nhưng sắc mặt

Thất hoàng tử vẫn bình tĩnh, không có chút thương hại nữa. Giữa lúc hít thở,

hắn hút hồn những đồng bào Nhân tộc này vào trong miệng.

Hắn chậm rãi nhấm nuốt, trên thân tràn ra thuật pháp của trường phái Dung

Thần, dùng hồn Nhân tộc để hòa tan bình cảnh của Dung Thần, khiến mình có

thể dung nhập càng nhiều thần tài nhanh hơn.

Quá trình này, hiển nhiên có lợi ích cực lớn với hắn, cho nên trong ánh mắt

của hắn lại còn có chút cảm xúc thoải mái.

Bình luận

Truyện đang đọc