Xa xa nhìn qua, con thuyền bay đi trong tia nắng ban mai, cánh buồm
giương lên, khí thế dồi dào.
Trên đầu thuyền là Hứa Thanh lỗi lạc đứng thẳng, một thân đạo bào màu tím
phất phới trong gió, bình tĩnh điều khiển con thuyền.
Mà ở bên cạnh mạn thuyền là Tử Huyền Thượng Tiên với dung nhan tuyệt
mỹ đang ngồi, cặp chân thon dài nhẹ nhàng lắc lư, nghiêng đầu nhìn về phương
xa, vừa uống rượu vừa thích ý đón gió, tóc đen cũng tung bay phất phới cùng
với quần áo của Hứa Thanh.
Một cảnh này, nếu như có họa sĩ vẽ tranh, nhất định sẽ vẽ ra một bức tranh
cực kỳ tuyệt vời, thậm chí còn uẩn hàm ý cảnh.
Trên mặt đất bên trong bến cảng, đội trưởng từ một ngóc nào đó thò đầu ra,
cầm ngọc giản lưu ảnh ở trong tay, nhanh chóng lạc ấn một màn này xuống.
"Lần hẹn hò đầu tiên của Tiểu Thanh nha, cảnh tượng trân quý như vậy nhất
định phải lưu lại, biết đâu tương lai có thể bán được rất nhiều tiền." Đội trưởng
vẻ mặt đắc ý.
Nhưng đội trưởng không chú ý tới, không xa ở sau lưng y, Thất gia đang
đứng trong một gian lầu nhìn lên con thuyền trên bầu trời xa, thở dài.
"Đây chính là Tử Huyền Tiên Tử khiến cho vô số tuấn kiệt hồn phiêu mộng
nhiễu năm đó đấy sao, mị lực của lão Tứ đã có thể so với lúc ta còn trẻ tuổi rồi."
Trong khi hai sư đồ Thất gia đưa mắt nhìn tới, con thuyền của Hứa Thanh
đã rời khỏi Thất Huyết Đồng, theo nhánh sông của Uẩn Tiên Vạn Cổ Hà mà cấp
tốc bay về phía trước.
Bầu trời sáng sủa tràn ngập ánh nắng, vạn dặm không mây phủ đầy một màu
xanh thẳm tựa như là một hồ nước tinh khiết, khiến cho người ta có một loại
cảm giác vui vẻ thoải mái, trên đầu thuyền, Hứa Thanh nhìn phía trước không
chớp mắt, tập trung toàn lực điều khiển con thuyền.
Bởi vì khi ở cùng một chỗ với Tử Huyền Thượng Tiên khiến hắn cảm thấy
hơi khẩn trương, đối phương chẳng những tu vi kinh khủng, mà riêng hành vi
trêu đùa tựa như câu dẫn mấy lần trước của đối phương cũng đã làm cho hắn
cảm thấy không ổn.
Cho nên hắn chỉ có thể tập trung toàn bộ lực chú ý vào việc điều khiển con
thuyền.
Cứ như vậy thời gian dần trôi, một ngày qua đi.
Mặc dù Hứa Thanh vẫn còn cảm thấy căng thẳng nhưng lại nhẹ nhàng thở
ra, bởi vì trong cả một ngày này Tử Huyền Thượng Tiên không hề nói một câu
nào, hình như nàng rất thích ngồi ở bên trên mạn thuyền, thích ngồi đó uống
rượu, thích ngồi đó đón gió thổi qua, thích ở đó nhìn về phương xa.
Có lẽ là ban ngày nắng ráo sáng sủa, cho nên sau khi bầu trời đêm bao phủ
thì sao trời cũng nhiều hơn so với thường ngày, trong lúc bất tri bất giác bầu trời
tràn ngập ngôi sao, tất cả giống như hội tụ đến bốn phía quanh Tử Huyền
Thượng Tiên.
Điều này khiến cho Tử Huyền Thượng Tiên vốn đã xinh đẹp, bây giờ lại
giống như có quần tinh ủng hộ, gương mặt không tỳ vết uẩn ra mị lực rực rỡ,
hoa lệ mà thuần khiết, tựa như tiên tử trên trời bước xuống nhân gian.
Nhưng tiên tử này lại không còn mị hoặc, cũng không có ôn nhu, mà trên
người lại nổi lên một chút cảm giác lạnh như băng, cúi đầu nhìn Thái Ti Độ Ách
Sơn trong đêm tối.
Hứa Thanh cúi đầu nhìn lại, chú ý tới chỗ mà Tử Huyền Thượng Tiên đang
nhìn, hình như chỗ đó có một cái tông môn, bởi vì vị trí quá xa cho nên hắn
nhìn không rõ, chỉ có thể thoáng nghe đến tiếng kêu thê lương thảm thiết loáng
thoáng truyền tới trong gió.
"Qua đó xem xem." Tử Huyền Thượng Tiên nhàn nhạt mở miệng.
Biểu cảm lạnh như băng và ngữ khí lãnh đạm, đây cũng là lần đầu Hứa
Thanh cảm thụ những điều này từ trên người Tử Huyền Thượng Tiên, lúc này
nội tâm của hắn hơi rùng mình, thay đổi hướng của Pháp Thuyền, bay thẳng đến
Thái Ti Độ Ách Sơn.
Theo Pháp Thuyền tới gần, Hứa Thanh nhìn thấy phía dưới không phải là
một cái tông môn, mà là một cái hàng rào xây dựng trên đỉnh núi, bên trong có
trên trăm tán tu, nhân tộc hay dị tộc đều có, phần lớn đều có bộ dạng dữ tợn trên
người tràn ngập cảm giác máu tanh, bên trong hàng rào cũng không thiếu máu
tươi, mà chính giữa hàng rào còn được khắc một cái trận pháp.
Vô số thi thể được chồng chất ở trên trận pháp, tựa như trở thành tế phẩm để
tiến hành một nghi thức tà ác nào đó.
Theo nghi thức mở ra, từ bên trong trận pháp bỗng nhiên tràn ra một cỗ cảm
giác tà ác không cách nào hình dung, đồng thời cũng có một tiếng nhấm nuốt
vang vọng truyền ra, mà trên trăm tu sĩ dữ tợn ở bốn phía cũng lập tức lộ ra thần
sắc điên cuồng, tất cả lập tức quỳ bái.
Hứa Thanh nhìn thoáng qua, con ngươi hơi co rút lại, trong lòng lập tức xuất
hiện một loại cảm giác tim đập nhanh.
Hắn không lo trên trăm tên tu sĩ kia, người có tu vi cao nhất trong bọn họ
cũng chỉ là Kim Đan một tòa Thiên Cung, nhưng thứ khiến cho tim Hứa Thanh
đập nhanh chính là thứ tà ác tràn ra từ trong trận pháp.
"Chấp Kiếm Giả đã hạ lệnh, bên trong Nghênh Hoàng Châu nghiêm cấm tế
tự sinh vật cho tà túy, Liên Minh Bát Tông đồng dạng cũng có pháp lệnh này, lá
gan của ngươi quả thật không nhỏ."
Giọng nói mang theo bình tĩnh của Tử Huyền Thượng Tiên lập tức vang
vọng khắp bầu trời đêm, khí tức tà ác bên trong pháp trận lập tức kịch liệt chấn
động, lộ ra hoảng sợ, nhanh chóng co rút lại như muốn rút về.
Thần sắc của những tu sĩ bốn phía lập tức đại biến, nhưng không chờ bọn họ
mở miệng, cũng không chờ bọn họ thấy rõ Pháp Thuyền bay đến từ trên bầu
trời, Tử Huyền Thượng Tiên giơ bàn tay trắng như ngọc lên, nhẹ nhàng vẫy tay
một cái xuống dưới.
Trong mắt Hứa Thanh, một chiêu này ẩn chứa một loại thần vận khó có thể
miêu tả, hắn không nhìn ra quá nhiều, chỉ cảm giác tựa như là Tử Huyền
Thượng Tiên tùy ý vẫy tay một cái, nhưng cái vẫy tay này lại phù hợp với quy
tắc vận hành của thiên địa, mặc dù không hề có thần thông phủ xuống, cũng
không có pháp thuật biến ảo, nhưng...
Bên trong đỉnh núi bị hàng rào vây quanh có trên trăm tu sĩ run rẩy, trong
chốc lát từng người bỗng nhiên thu nhỏ lại, kể cả trận pháp hay kể cả khí tức tà
ác trong đó, thậm chí ngay cả ngọn núi này, trong chớp mắt đều thu nhỏ lại,
trong một cái chớp mắt tan biến khỏi trong mắt Hứa Thanh.
Một màn này khiến cho tâm thần của Hứa Thanh vô cùng chấn động, mà lúc
này cũng có một hòn sỏi bay tới, rơi vào giữa hai ngón tay Tử Huyền Thượng
Tiên.
Nhìn hòn sỏi kia, Hứa Thanh vận hành tu vi tới hai mắt, cẩn thận nhìn qia,
khi hắn toàn lực nhìn tới thì rốt cuộc cũng đã nhìn thấy hòn sỏi này có hình một
ngọn núi, cũng chính là ngọn núi mới vừa nãy.
Tu sĩ và trận pháp cùng với thứ tà ác ở bên trên đều không sai lệch chút nào,
chỉ là tất cả bọn họ rõ ràng đều đã bị thu nhỏ vô số lần, lúc này tất cả mọi người
ở trong đó đều lộ ra vẻ hoảng sợ và vô cùng tuyệt vọng.
Trong nháy mắt tiếp theo, hai ngón tay Tử Huyền Thượng Tiên nhẹ nhàng
bóp.
Rặc rặc một tiếng, hòn sỏi đã trở thành tro bụi, tiêu tán.
"Tiểu bằng hữu, thất thần làm gì, chúng ta tiếp tục đi thôi, cứ đi theo cái sơn
mạch này đi, ta muốn ngắm cảnh núi." Tử Huyền Thượng Tiên ngồi trên mạn
thuyền, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Hứa Thanh cười một cái.
Nụ cười này như hòa tan cái lạnh như băng, còn tỏa ra thần vận hơn cả ánh
trăng.