QUANG ÂM CHI NGOẠI

Trong mắt Hứa Thanh lóe lên hàn mang, theo tay phải giơ lên về phía sau,

lập tức có một thân ảnh bị hắn một phát chụp được cổ, kéo ra từ trong hư vô.

Thân ảnh kia ra sức vùng vẫy nhưng lại vô ích, trong nháy mắt tiếp theo liền

lộ ra hình dáng rõ ràng, vậy mà lại là Lý Tử Lương, chỉ là sắc mặt gã đang

nhanh chóng biến thành màu đen.

Tay Hứa Thanh có độc.

Một khắc khi hắn đụng tới Lý Tử Lương, đối phương lập tức trúng độc

khiến thân thể đang trở nên hư thối.

Mà giờ khắc này một Lý Tử Lương khác đang bỏ chạy xa xa kia bỗng nhiên

trở nên mơ hồ, tiêu tán.

"Làm sao ngươi biết ta ở trong chỗ này? Điều đó không có khả năng! Hơn

nữa tại sao tâm thần của ngươi đến bây giờ đều không xuất hiện bất luận ý niệm

nghi ngờ nào, ngươi... Ngươi đến cùng đã trải qua những chuyện gì trong quá

khứ, tại sao lại có thể có tâm chí kiên định như thế!!"

Lý Tử Lương bị Hứa Thanh túm lấy cổ, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ cùng

không cách nào tin, thất thanh la lên.

Thật sự là một màn vừa rồi, nếu như đổi thành những đối thủ mà gã đã từng

gặp phải, phần lớn người sau khi nghe xong lời của gã thì thần sắc sẽ có chút

biến hóa, liều lĩnh đuổi theo để giết người diệt khẩu, dẫu sao thì mỗi người đều

có bí mật riêng của mình, mà bây giờ bí mật rõ ràng bị người ta tìm ra được.

Đồng thời trong lời nói kia cũng đã ẩn giấu đi phần đầu và đuôi, khiến cho

người ta vừa nghe liền tràn đầy nghi ngờ, người bên ngoài sau khi nghe xong sẽ

theo bản năng mà hiện lên tạp niệm trong lòng, sau đó liền đặt lực chú ý ở trên

thân ảnh bỏ chạy phía trước kia, đuổi theo để chém giết.

Mà cái này, chính là mục đích của gã!

Lý Tử Lương không hề có bất kỳ năng lực suy diễn nào cả, cũng không hề

biết chút quẻ pháp nào, nhưng pháp thuật của Thái Ti Tiên Môn rất thần bí, lấy

ý cảnh là chủ yếu.

Nhưng gã vẫn chưa có tu ra ý cảnh, gã chỉ tu đến trình độ ý niệm.

Cái gọi là ý niệm không phải là ở mặt chữ, mà càng thêm phức tạp, một ý

trong chữ đã bao quát rất nhiều cảm xúc.

Chuẩn xác mà nói, thứ gã tu hành chính là ý niệm nghi ngờ, hễ là người đối

địch cùng gã, khi trong lòng nổi lên nghi ngờ, như vậy thì ý niệm nghi ngờ liền

bị gã lập tức cảm ứng được, cũng hóa thành đòn sát thủ của bản thân gã, có thể

làm cho linh hồn địch nhân tự thiêu.

Trước kia gã đã dùng chiêu này giết không ít người, ngoại trừ đối mặt với

Đạo Tử Trương Ti Vận ra, thì khi gã áp dụng với tất cả những người bên ngoài

đều rất thuận lợi.

Gã tưởng rằng hôm nay cũng sẽ như vậy, chỉ cần trong lòng Hứa Thanh xuất

hiện một chút tạp niệm, gã có thể triển khai đòn sát thủ của bản thân, chỉ cần

Hứa Thanh xông ra đặt mục tiêu vào phân thân của gã, vậy gã có thể bí mật ra

tay, phối hợp với đòn sát thủ để hình thành một chiêu tuyệt sát.

Nhưng hôm nay, gã đã gặp lần thất bại thứ hai.

Lần đầu tiên gã còn có thể sống, nhưng lần thứ hai này …gã sống không

được.

Hứa Thanh cũng không có thói quen giải thích cho địch nhân, giờ phút này

mặc kệ Lý Tử Lương vùng vẫy và hư thối, tay phải của hắn lập tức trở nên

trong suốt, trực tiếp xâm nhập vào trong thiên cung của đối phương, một trảo

xuống dưới và bốn khỏa Kim Đan bộ dáng thủy tinh bị hắn trực tiếp lấy ra.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền khắp bát phương, nguy cơ sinh tử

mãnh liệt ập đến, trong mắt Lý Tử Lương lộ ra vẻ tuyệt vọng, vội vàng mở

miệng.

"Có người kêu ta thăm dò ngươi, cho nên lúc trước ta mới nhiều lần thách

thức ngươi, Hứa Thanh, ngươi đừng giết ta, chỉ cần ngươi thả ta rời đi, ta sẽ nói

cho ngươi biết người đó là ai....."

Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, tay trái biến ảo ra một con dao găm, một dao

cắt đứt cổ Lý Tử Lương.

Máu tươi văng khắp nơi, chảy xuống từng dòng và bay lên từng trận sương

trắng.

Từng giọt máu tươi vẩy lên vạt áo, tung bay khắp cả vùng đất, so với mặt

đất tuyết màu trắng, thì một bãi máu đỏ xuất hiện rất là bắt mắt.

Lý Tử Lương che cổ, ngơ ngác nhìn Hứa Thanh, trong mắt mang theo vẻ

không cách nào tin, hình như gã nghĩ mãi cũng không rõ, tại sao Hứa Thanh lại

không vì lời mình nói mà thu tay lại.

Nếu đổi thành người khác, giờ phút này ít nhất cũng phải hỏi một câu.

Tuy rằng gã không dám nói ra tên kia là ai, nhưng gã có thể cố làm ra vẻ

huyền bí, nói ra tên của người khác để dẫn đi mầm tai vạ, vả lại gã cũng đã nghĩ

ra tên của người thay thế này, ví dụ như phụ thân của Thánh Quân Tử, ví dụ như

đồng môn của Hứa Thanh.

Nếu như thành công là tốt nhất, không thành công cũng có thể dùng cái này

để đổi lấy sự nghi ngờ của đối phương, từ đó hoàn thành đòn tuyệt sát mà gã

vẫn chưa thi triển được từ khi chiến đấu tới giờ.

Nhưng Hứa Thanh lại không có bất kỳ ý nghĩ muốn nghe nào cả, để cho hết

thảy tính toán của gã trở thành công cốc.

Vì vậy giờ phút này trong mắt của gã lập tức hiện ra oán độc, nhưng oán độc

này không có gốc rễ, cuối cùng theo thân hình ngã xuống, hết thảy oán độc đã

biến thành …hận.

Gã đã cảm thấy …hối hận.

Gã hối hận không nên tham lam chỗ tốt người nọ đưa ra, giúp đối phương

thăm dò Hứa Thanh mà nhiều lần thách thức, thậm chí còn giam người để bức

bách đối phương không thể không chiến.

Gã hối hận chính mình không nên tham lam, cho rằng có thể nắm chắc

thắng lợi trong trận chiến này.

Gã càng hối hận vì mình không nên quan tâm tới thể diện, vì đó mà tiếp

nhận cuộc chiến sinh tử này.

Nhưng những điều đó vẫn không sánh bằng sự mờ mịt của gã, cho đến khi

chết gã cũng không biết được tại sao từ đầu đến cuối Hứa Thanh đều không có

một chút ý niệm nghi ngờ nào.

Nhưng lúc này hết thảy mọi thứ …đều đã biến thành oán độc, cũng đã trở

thành quá khứ.

Thiên địa trong mắt của gã đã biến thành một mảnh đen nhánh, tựa như có

người đắp mảnh vải lên trên người gã.

Ngoài thành trì, một mảnh thanh tịnh.

Chỉ có từng bông tuyết lẻ tẻ bị gió thổi lên, cuốn vào trong giữa thiên địa,

lúc sau liền ung dung phiêu tán rơi trên thi thể, phủ trùm lên trên máu tươi.

Rất nhanh... Đã không còn nhìn thấy máu trên mặt đất, chỉ có thi thể Lý Tử

Lương vẫn không nhúc nhích.

Ánh mắt Hứa Thanh yên tĩnh, lời đối phương nói trước khi chết hắn cũng đã

nghe được, nhưng những lời nói ra vào thời điểm này, có thể tin tưởng nhưng

cũng không thể tin tưởng.

Hắn tin tưởng xác thực là có người sai khiến, bởi vì điều này phù hợp với

phán đoán lúc trước của hắn.

Nhưng hắn không tin bất luận cái tên nào mà Lý Tử Lương nói ra.

Mà cuối cùng vì lòng tin của Hứa Thanh với người ngoài quá ít, cho nên

phần lớn thời điểm hắn chỉ tin chính mình.

Bởi vì rõ ràng, người có thể an bài Lý Tử Lương đến xò xét hắn, nhất định

là người mà Lý Tử Lương không thể, cũng không cách nào cự tuyệt, nếu như

thật sự nói tên đối phương ra, cho dù Lý Tử Lương tạm thời sống sót dưới tay

Hứa Thanh, nhưng tương lai cũng sẽ rất thê thảm.

Cho nên có nói tên ra, khả năng đại khái cũng sẽ là tên giả.

Bình luận

Truyện đang đọc