QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hầu như ngay khi Thánh Quân Tử mở miệng, thân thể Hứa Thanh đã ngay

lập tức tới gần và hạ xuống một quyền, tiếng nổ vang vọng, Thánh Quân Tử

phất tay ngăn cản, thân thể lùi lại và tia sáng trong mắt lại càng trở nên nồng

đậm hơn nữa.

"Để ta nhìn xem, trong thân thể của ngươi đến cùng có vấn đề gì!"

Hứa Thanh không nói một lời, sát cơ trong mắt nồng đậm bỗng nhiên đuổi

theo.

Hai người nháy mắt lần nữa va chạm, tiếng nổ mạnh ầm vang, Thánh Quân

Tử không biết đã triển khai thủ đoạn gì mà toàn thân phát ra ánh sáng kim

quang kích xạ về bốn phía, một biển ánh sáng lập tức được hình thành khiến

cho Hứa Thanh không thể không rút lui tránh đi.

Nhưng vẫn có một dám phù văn truy kích về phía Hứa Thanh.

Những phù văn này còn kèm theo sát thương, một khắc tới gần còn hóa

thành lực lượng phong ấn, trong khoảng thời gian ngắn cả bầu trời lập tức được

chiếu rọi, mặt đất trong cả khu phế tích cũng bị chấn động.

Mượn nhờ ánh sáng của biển phù văn oanh kích và phong ấn Hứa Thanh,

trong mắt Thánh Quân Tử có một tia kích động, hiển nhiên gã cũng đã có suy

đoán trong lòng của mình rồi, giờ phút này gã chỉ đang chứng minh suy đoán

của mình là đúng mà thôi.

Vì vậy gã liền giơ tay trái bấm niệm pháp quyết, lui liền ba bước, mỗi một

bước đều bấm một đạo ấn quyết khác biệt.

Bước đầu tiên, gió lạnh bốn phía quanh Thánh Quân Tử phóng đại, băng

hàn nổi lên.

Bước thứ hai, từng sợi ánh sáng lục sắc từ hư vô hiện ra, nhanh chóng hội tụ

ở trước mặt gã hình thành hình một đạo kiếm phôi.

Bước thứ ba, đạo kiếm phôi này nhanh chóng phát triển, từ lòng bài tay điên

cuồng to lên, một trượng, mười trượng, cho đến khi hóa thành một thanh đại

kiếm 100 trượng.

Toàn thân thanh kiếm là một màu lục sắc như hư như huyễn, phía trên tràn

ra khí tức vô cùng kinh người, đủ để rung chuyển linh hồn.

Ba bước hoàn thành, pháp lực trong cơ thể Thánh Quân Tử vẫn hùng hậu

như trước, đôi mắt lóe lên tia sáng, tay phải giơ lên một ngón tay chỉ tới phía

Hứa Thanh, âm thanh từ trong miệng truyền ra giống như dung nhập vào bên

trong gió lạnh bốn phía.

"Lăng Tiêu Trảm Hồn!"

Toàn thân Hứa Thanh bộc phát hỏa diễm hình thành biển lửa, hóa thành

sóng lớn cuồn cuộn khiến cho biển phù văn sáng chói tầng tầng vỡ vụn, sau khi

thoát khỏi đám phù văn, mắt thấy thanh đại kiếm lục sắc bay tới, đôi mắt của

hắn co rụt lại.

Trong nháy mắt tiếp theo thanh đại kiếm lục sắc này lập tức nhanh chóng

ầm ầm bay đến phía Hứa Thanh, nhanh như điện chớp ngay lập tức tới gần.

Hứa Thanh né tránh nhưng thanh kiếm kia giống như đã khóa hồn của hắn,

không cách nào tránh đi.

Trong mắt Hứa Thanh lộ ra vẻ tàn khốc và dứt khoát không hề né tránh nữa,

hai tay bấm niệm pháp quyết nhấn về phía trước một cái, hỏa diễm trong cơ thể

bốc lên như một thế giới bị thiêu đốt, ánh lửa ngập trời dựng lên.

Trong chốc lát đại kiếm tới gần, nó không quan tâm tới thân thể của Hứa

Thanh, một khắc đụng chạm với hắn thì thanh đại kiếm này tựu như chui vào

trong cơ thể Hứa Thanh vậy, từ to biến nhỏ.

Trong nháy mắt khi hoàn toàn chui vào trong thân thể Hứa Thanh, thanh đại

kiếm liền hóa thành một cỗ lực lượng trảm hồn, bay thẳng đến linh hồn của hắn.

Mà ngay khi thanh kiếm trảm hồn này phóng đi, mệnh đăng trong cơ thể

Hứa Thanh liền huyến hóa thành một cái ô màu đen bay ra chắn trước thức hải

của hắn, tạo thành một màn phòng hộ!

Hàn mang trong mắt Hứa Thanh lóe lên, hắn không muốn che dấu.

Khi giao chiến cùng kình địch như Thánh Quân Tử, hắn biết rõ mình không

cách nào che giấu mệnh đăng được, dẫu sao thực lực mà hắn thể hiện ra không

thể nào tăng lên từ hư không được, mà cái bóng có nhiệm vụ che giấu giúp hắn

còn đang toàn lực trấn áp pháp khiếu của đối phương.

Nếu như đã không thể che lấp, không bằng cứ trực tiếp lộ ra sau đó nghĩ

biện pháp chém giết đối phương.

Giờ phút này thanh kiếm trảm hồn ầm ầm đâm vào phía trên cái ô màu đen

của Hứa Thanh, theo cái ô màu đen màu đen bộc phát hỏa diễm ra xung quanh,

thanh đại kiếm lục sắc trảm hồn này liền lộ ra không thể đối kháng.

Giống như lấy trứng chọi đá, đại kiếm lục sắc lập tức tan vỡ hóa thành vô số

lục quang, theo cái ô mà đen tỏa ra hỏa diễm thì đại kiếm liền trực tiếp bị cưỡng

ép trục xuất ra khỏi cơ thể Hứa Thanh.

Từ xa nhìn lại, trong thân thể Hứa Thanh có vô số lục sắc quang điểm kích

xạ tản ra phía ngoài, mà giờ khắc này trên đỉnh đầu của hắn thình lình xuất hiện

một cái ô giống như của Thánh Quân Tử!

Cái ô màu đen tràn ra khí tức quỷ dị, còn có hỏa diễm màu đen vũ động ở

rìa của cái ô tựa như có thể di chuyển, làm cho Hứa Thanh chỉ im đứng giữa

không trung nhưng lại khiến mọi người phải chú mục nhìn tới!

Mà một màn này cũng khiến cho tâm thần của toàn bộ tu sĩ chú ý một trận

chiến này phải hoảng sợ.

Không chỉ Thánh Quân Tử thấy được, mà mọi người bốn phía đều thấy

được.

"Mệnh đăng!!!"

Ánh mắt Thánh Quân Tử trợn to, tâm thần dấy lên sóng lớn ngập trời và hô

hấp cũng dồn dập trước đó chưa từng có, toàn bộ thể xác và tinh thần bị cảm

xúc mừng như điên tràn ngập.

Lúc trước gã đã nhìn ra tên Hứa Thanh này không bình thường, chiến lực rõ

ràng chỉ có ba đoàn mệnh hỏa, coi như là tăng thêm công pháp Hoàng cấp cũng

tuyệt đối không thể nào giao chiến cùng gã đến tận bây giờ, nhưng giờ đây khi

nhìn thấy cái ô màu đen, nghi ngờ của gã cũng đã được chứng minh là đúng.

Gã cũng đã hiểu rõ tại sao Hứa Thanh có thể lập tức trấn áp Tư Mã Lăng, tại

sao Hứa Thanh lại dám giao thủ cùng mình.

Tất cả, đều đã có đáp án.

Hứa Thanh thần sắc như thường, không có chút vẻ bối rối nào, mặc dù lộ ra

mệnh đăng rất trọng yếu, nhưng thứ càng trọng yếu hơn đó là Hứa Thanh cảm

thấy, nếu như mình có thể cướp được mệnh đăng của Thánh Quân Tử, như vậy

khi có hai ngọn mệnh đăng thì chiến lực của hắn sẽ tương tự sáu đoàn mệnh

hỏa.

"Chém giết Thánh Quân Tử, mạo hiểm lộ ra cũng sẽ giảm bớt rất nhiều, nếu

vẫn còn truyền ra thì cùng lắm thì rời khỏi Thất Huyết Đồng, cao chạy xa bay

rồi mai danh ẩn tích!"

"Mặc dù làm như vậy sẽ khiến lợi ích từ bến cảng trong chủ thành biến mất,

không cách nào cầm tới tay, nhưng nếu đã lấy được mệnh đăng của Thánh Quân

Tử thì hết thảy đều đáng giá!" Trong ánh mắt Hứa Thanh lóe lên sát cơ, mắt

thấy sẽ ra tay.

Nhưng Thánh Quân Tử lại ngửa mặt lên trời cười dài và vung hai tay lên,

từng đạo kiếm khí lập tức hình thành trước mặt gã, số lượng trên trăm thanh,

theo gã hất tay áo lên thì những thanh kiếm khí này bỗng nhiên phóng thẳng

xuống đại địa phía dưới.

Trên mặt đất, những tu sĩ bên ngoài đạo miếu hoảng sợ, bọn họ căn bản là

không cách nào né tránh, trong chớp mắt những thanh kiếm khí này liền trực

tiếp xuyên thấu qua người bọn họ.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương không ngừng vang vọng, mà những thanh

kiếm khí này vẫn không tiêu tán, bọn chúng tầng tầng khuếch tán bay ra phía

ngoài, nhảy vào bên trong phế tích không ngừng giết chóc những người chung

quanh!

Toàn bộ tu sĩ, phàm là người mà Thánh Quân Tử cho rằng đã nhìn thấy

mệnh đăng của Hứa Thanh thì đều bị những luồng kiếm khí kia giết chết, gã

muốn diệt khẩu tất cả mọi người ở đây!

Bình luận

Truyện đang đọc