QUANG ÂM CHI NGOẠI

Mặc dù có kinh nghiệm của người chấp kiếm trước đó, cũng có đám người

Thất gia và Diêu Hầu tương trợ, nhưng quận Phong Hải quá lớn, thân là quận

thủ, việc cần làm lại quá nhiều, chỗ Hứa Thanh cần học tập cũng có rất nhiều.

Vì vậy trong nửa tháng này, phần lớn thời gian Hứa Thanh đều đắm chìm

trong việc xử lý công vụ, cũng có báo cáo đến từ khắp nơi.

Giờ phút này, trong quận thủ phủ, cung chủ Phụng Hành cung cùng với chấp

sự hắn dẫn đến vừa kết thúc báo cáo, sau khi cáo từ rời đi, Hứa Thanh cầm lấy

chén trà, chỉ uống một ngụm, đã có người chấp kiếm đến xin chỉ thị.

Cung chủ Tư Luật cung yết kiến.

Hứa Thanh chỉnh lý lại suy nghĩ, đích thân bước ra ngoài nghênh đón.

Dưới ánh mặt trời buổi chiều, cung chủ Tư Luật cung dẫn theo một nữ tử

xuất hiện trong mắt Hứa Thanh dưới sự dẫn dắt của người chấp kiếm.

Hiện giờ, cung chủ Tư Luật cung, từng là phó cung chủ của Tư Luật cung,

nàng là một bà lão có tướng mạo bình thường, tính cách cương nghị, cẩn thận tỉ

mỉ.

Hứa Thanh từng gặp qua, nhưng không quen thuộc với nàng, nhưng trong

đầu hắn vẫn không khỏi hiện ra cung chủ của Tư Luật cung đó.

Cựu cung chủ cùng với cung chủ Phụng Hành cung cùng chết trận sa

trường, hài cốt của bọn họ được Bạch Tiêu Trác chế thành con rối, sau khi trải

qua biến cố Phong Hải, hồn của hai con rối đó đã được thả ra.

Bọn họ đồng ý dùng trạng thái con rối trở thành nội tình của quận Phong

Hải, tiếp tục bảo vệ quận Phong Hải.

Đáy lòng Hứa Thanh cảm khái, sắc mặt nghiêm nghị, bái lạy về phía cung

chủ Tư Luật cung chủ đang đi tới.

Cho dù tu vi bản thân chỉ là Linh Tàng, nhưng là quận thủ, bái lạy này đối

với cung chủ Tư Luật cung, đại diện cho sự tôn trọng đầy đủ, sau khi nàng nhìn

thấy thì bước nhanh mấy bước, cũng bái lạy.

"Bái kiến quận thủ."

“Mời!”

Hứa Thanh khách sáo mở miệng, đi vào đại điện trước, giây phút ngồi

xuống, trên người hắn tự nhiên xuất hiện một tia uy nghiêm và thong dong, mắt

có tinh quang, bao hàm thần uy.

Đây là sự tôn quý của quận thủ.

Nhưng không phải ai cũng có được, mà trên người Hứa Thanh không nhìn

thấy nhiều sự cố ý.

Hắn ngồi ở nơi đó, mọi thứ tự nhiên hình thành chỉnh thể.

Đương nhiên Hứa Thanh không phải trời sinh mà có, sở dĩ như vậy là bởi vì

chuyến đi Tế Nguyệt đại vực mang lại nhận thức và thu hoạch cho Hứa Thanh.

Rất ít người có được kinh nghiệm tiếp xúc với nhiều Uẩn Thần, chưa kể đến

việc giải cứu bọn họ cùng với chủ Nghịch Nguyệt Điện, tham gia vào trận chiến

Thần Tử, tham gia vào trận chiến Xích Mẫu.

Người đã giết chết Thần, đâu thể nào không bình tĩnh.

Trong lòng cung chủ Tư Luật cung cũng giật mình, nửa tháng này, đây là

lần đầu tiên nàng gặp riêng Hứa Thanh, vốn trong lòng ít nhiều tồn tại chút thay

đổi, nhưng hiện giờ nhìn thấy Hứa Thanh bình tĩnh, nàng như có điều suy nghĩ,

sau đó đè hết tất cả suy nghĩ xuống, trầm giọng báo cáo về công việc của Tư

Luật cung.

Hứa Thanh nghe rất nghiêm túc, cho đến một lúc lâu sau, cung chủ Tư Luật

cung báo cáo xong, hiểu biết của Hứa Thanh đối với Tư Luật cung cũng thông

suốt hơn.

"Quận thủ, tiếp theo liên quan đến danh sách thăng cấp mới, mời xét duyệt."

Cung chủ Tư Luật cung nói xong thì nhìn về nữ tử bên cạnh.

Nữ tử này chính là Diêu Vân Tuệ.

Hiện giờ nàng là chấp sự của Tư Luật cung, còn được cung chủ trọng dụng,

cho nên lần này đến đây bái kiến quận thủ với đối phương.

Toàn bộ quá trình nàng đều rất khẩn trương, còn có phức tạp, một mặt là bởi

vì nàng và Hứa Thanh không xa lạ gì, thậm chí mâu thuẫn đầu tiên Hứa Thanh

đến quận Phong Hải là do nàng gây ra.

Thế sự khó lường, nàng nằm mơ cũng không cách nào nghĩ đến chuyện tiếp

theo của quận Phong Hải lại để Hứa Thanh cai quản, một bước lên trời, đến

mức độ nàng phải ngước nhìn lên.

Đồng thời, đối với sự phức tạp của Hứa Thanh, cũng là gợn sóng vô hạn

dưới đáy lòng nàng, thật sự là chính bản thân nàng cũng không biết tại sao mỗi

lần nghĩ đến Hứa Thanh, đáy lòng đều không khỏi nhớ đến hắn.

Mấy năm nay, sớm đã ăn sâu bén rễ.

Giờ phút này nghe thấy lời cung chủ nói, Diêu Vân Tuệ hít sâu một hơi, cố

gắng đè nén dao động trong lòng, cung kính tiến lên, hai tay đưa một ngọc giản

lên cho Hứa Thanh.

Hứa Thanh ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Diêu Vân Tuệ.

Hôm nay Diêu Vân Tuệ rõ ràng đã trang điểm, mái tóc đen xinh đẹp phủ

xuống, hàng lông mày liễu cong cong, mũi quỳnh thanh tú, má hơi ửng hồng,

đôi môi anh đào như giọt nước, tất cả đều lộ ra sự quyến rũ.

Khuôn mặt trái xoan như hoa trong suốt như ngọc, làn da trắng mịn màng

như băng như tuyết.

Nhưng hết lần này đến lần khác vẻ mặt của nàng rất nghiêm túc, một thân

đạo bào hai màu trắng đen đại diện cho sự nghiêm túc và công bằng của Tư

Luật cung, tăng thêm mấy phần trang trọng.

Nhưng cũng bởi vậy, cảm giác tương phản lại càng lớn, đạo bào ở trên

người nàng bởi vì khó che giấu dáng người, nên lộ ra ít vẻ đẹp cấm kỵ.

Nhưng Hứa Thanh không hề rung động, hắn giơ tay lên đón nhận ngọc giản,

thần thức đảo qua, xem xét.

Đáy lòng Diêu Vân Tuệ càng phức tạp hơn, nhìn Hứa Thanh trước mắt, đầu

óc nàng hơi rối loạn.

Hứa Thanh không hiểu tâm tư của nàng, lúc này hắn chú ý chính là danh

sách trong ngọc giản.

Trong danh sách này là tu sĩ gia nhập Tư Luật cung mấy năm nay, mỗi tháng

cố định ba mươi người, đến từ khắp nơi tông môn, cũng có một số là Tư Luật

cung bồi dưỡng.

Tam Cung của quận Phong Hải có đủ quyền tự chủ trong việc chiêu mộ,

nhưng cuối cùng vẫn phải để quận thủ xem qua.

Sau khi quét qua một lượt, Hứa Thanh đang định buông xuống, nhưng rất

nhanh, đáy lòng hắn khẽ cạch một tiếng, chú ý tới một năm trước có một tháng,

gia nhập Tư Luật cung không phải là ba mươi người, mà là hai mươi chín.

Đặc biệt là bên trong còn có một cái tên Hứa Thanh cảm thấy quen thuộc.

Đinh Tuyết.

"Tháng bảy năm ngoái, thiếu một người?" Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn Diêu Vân Tuệ.

Bình luận

Truyện đang đọc