QUANG ÂM CHI NGOẠI

Khí tức tản ra từ bên trong nó khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, cho dù

là đám người Thế tử cũng đều phải xúc động, bọn họ cảm nhận được sự uy hiếp

trong vụ sự bùng nổ của mặt trời nhân tạo đó.

Nhất là lực lượng thần hỏa tản ra bên trong nó, càng là lộ ra ý đáng sợ,

Nguyệt cung chấn động, dao động quẩn quanh như bão lốc, trong nháy mắt bao

trùm Hồng Nguyệt tinh thần.

Tuy cơn bão ấy bị đám người Thế tử phía trước ngăn cản, nhưng lại quấn

quanh thành thành hình quạt lan đến phía sau.

Âm thanh to lớn, truyền khắp ngoại giới Tế Nguyệt đại vực.

Cho đến một lát sau, cơn bão mới hơi yếu bớt, Hứa Thanh lập tức ngẩng đầu

nhìn lại.

Nguyệt cung vẫn sừng sững ở trong trời đất, ngọn lửa màu vàng trên đó dập

tắt, ánh sáng màu đỏ lần nữa lan tràn, mà cửa chính... tuy xuất hiện một cái hố

sâu, nhưng nó vẫn không mở ra.

Đội trưởng nóng nảy nhảy dựng lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng, hét

lớn một tiếng.

"Trung Viên Tử!"

Trong chớp mắt, vầng mặt trời nhân tạo còn phải lớn hơn mặt trời thứ nhất

gấp mấy lần phóng lên cao trong tiếng vù vù, ngọn lửa màu vàng tương tự thiêu

đốt, mà khí thế lại càng bàng bạc hơn Tiểu Viên Tử trước kia nhiều.

Nó gào thét lao thẳng đến cửa chính Nguyệt cung.

Tiếng vang kinh thiên động địa mãnh liệt hơn bộc phát ra, đinh tai nhức óc,

giống như thay thế tất cả âm thanh trên thế gian này, dap động và bão táp cũng

như vậy.

Hồng Nguyệt tinh thần run rẩy, Tế Nguyệt đại vực ầm vang, thậm chí cả

ngoại vực cũng nghe được tiếng nổ bổ đất bổ trời ấy.

Thậm chí thần hỏa sau lần bùng nổ này trong nháy mắt đã nhuộm cả Hồng

Nguyệt thành màu vàng, mà tuy cửa chính Nguyệt cung sở hữu thần uy, thế

nhưng chung quy vẫn xuất hiện vết nứt trong sự công kích ở khoảng cách gần

này.

Đội trưởng kích động, ánh mắt chờ mong, Hứa Thanh cũng tập trung ánh

mắt.

Nhưng vào lúc này, một tiếng hừ lạnh quen thuộc lại truyền ra từ bên trong

Nguyệt cung.

Theo tiếng hừ lạnh quanh quẩn, thần hỏa lan tràn ở trên cửa nháy mắt dập

tắt, thần hỏa tràn ngập Nguyệt cung đều giống như thế, toàn bộ ngọn lửa khắp

Hồng Nguyệt tinh thần đều nháy mắt bị dập đi trong tiếng hừ lạnh ấy.

Thế tử biến sắc, cơ thể lùi về sau, công chúa Minh Mai cùng với Ngũ công

chúa và lão Bát cũng đều thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, nhất là Ngũ công

chúa và lão Bát, họ càng há miệng phun ra máu tươi, đồng tử co rút lại.

Chỉ có lão Cửu, toàn thân hắn ầm ầm dựng lên sát khí, chém mạnh một phát

về phía trước.

Tiếng nổ tung truyền tới, kiếm của lão Cửu hạ xuống giữa không trung,

chém ra vô hình, hóa giải uy áp, thế nhưng theo kiếm này chém xuống, thân

kiếm không thể chịu đựng được mà chia năm xẻ bảy.

Mặt Lão Cửu không chút thay đổi, giơ tay vồ một cái, thanh kiếm thứ hai

xuất hiện trong tay, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào cửa chính của

Nguyệt cung.

Bên phía đội trưởng, ánh sáng màu lam lóng lánh trong mắt, bảy thái dương

nhân tạo còn lại bắt đầu thiêu đốt.

Hắn đã nhận ra tiếng hừ lạnh kia.

Đương nhiên Hứa Thanh cũng nhận ra, trầm mặc không nói gì, cánh cửa

chính Nguyệt cung vẫn không mở ra được, lúc này lại chậm rãi tự mở vào bên

trong.

Vô thanh vô tức.

Không phải chỉ hé ra một khe hở mà là hoàn toàn mở rộng, như đằng sau sự

tĩnh lặng, giống như đang chờ đợi mọi người tiến vào.

Mà xuyên qua cửa chính mở ra, có thể nhìn thấy bên trong cửa chính của

Nguyệt cung không phải cung điện, đó là một vùng biển lớn màu đỏ đậm.

Vùng biển ấy mênh mông vô tận, bọt sóng bốc lên, huyết quang chiếu rọi

màn trời, tất cả mọi thứ đều là màu đỏ.

Mà ở trong màu đỏ ấy, đập vào mắt đúng là từng thân hình khổng lồ đứng

sừng sững trên biểnlồ.

Những thứ thân hình ấy có vị như hình người, nhưng lại ba đầu sáu tay, còn

có vị thì hoàn toàn quái dị, ví dụ như một vị trong đó hoàn toàn do hài cốt hợp

thành, đồ sộ không gì sánh được.

Còn có một vị, toàn thân cao thấp đều là xúc tu, giống như một miếng thịt

bất quy tắc.

Còn có một vị là do mây mù hội tụ, trong đó có thể thấy được đếm không

hết ngón tay út nhỏ bé.

Những thân hình ấy có dáng vẻ khác nhau, hoàn toàn khác với vạn tộc.

Mỗi một vị đều mang khí tức thần linh, cực kỳ kinh khủng, tràn ngập biển

máu.

Bất kỳ một vị nào, nếu như đi ra thì đều nhất định sẽ nhấc lên tinh phong

huyết vũ trong đại lục Vọng Cổ.

Bởi vì bọn họ... đều là thần linh!

Tổng cộng ba mươi bảy vị!

Thậm chí ở trong đó, Hứa Thanh còn nhìn thấy thần linh của vùng đất Tiên

Cấm!

Bản thể của vị kia là một con cá thần linh, tạo hình vào lúc này cũng giống

như trong trí nhớ của Hứa Thanh.

Mà dựa theo khí tức của họ để phán đoán, trong ba mươi bảy vị thần linh

này có ít nhất hơn mười vị đều vượt qua nó, còn có hai vị... cho Hứa Thanh một

cảm giác tương đương với Xích Mẫu, thần uy mênh mông, nhìn thấy thì tâm

thần sẽ tan vỡ.

Mà các nàng cũng không phải là thực chất, đều là hình chiếu!

Nơi đây, là địa ngục của thần linh.

"Không giống với lần đầu tiên ta tiến vào Nguyệt cung, cái biển nguyệt

quang này hẳn là phải ở trong chỗ sâu mới đúng, nhưng hôm nay nó lại xuất

hiện trước thời hạn..."

"Sự tồn tại trong biển nguyệt quang đều là hình chiếu do thần linh những đã

từng bị Xích Mẫu thôn phệ biến thành!"

Đội trưởng trầm thấp mở miệng, đồng thời Hứa Thanh hai mắt ngưng lại,

ánh mắt rơi vào chỗ sâu trong biển nguyệt quang, nơi đó... ở giữa không trung

được hình chiếu của ba mươi bảy vị thần linh vòng quanh, chậm rãi xuất hiện

một đóa hoa to lớn.

Hoa này đẹp tuyệt, chỉ là cái đẹp ấy lại lộ ra ý chết chóc.

Màu sắc đỏ tươi, từng tim hoa phân tán, từng chiếc lá cong cong chập chờn

bên trong trời đất, trong lúc mơ hồ còn có khúc nhạc phiêu diêu, du dương ở

chỗ này.

Đóa hoa, dần dần đua nở.

Cánh hoa, từ từ nở rộ.

Cả thế giới vào giờ khắc này tràn đầy mùi máu tươi mới mẻ, ngọt thơm lại

gay mũi.

Bình luận

Truyện đang đọc