QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Triêu Hà Sơn?" Trần Đình Hào liếc mắt nhìn Hứa Thanh.

"Triêu Hà Sơn nằm ở bên trong Triêu Lộ Châu, là một trong ba Châu cách

Quận Đô gần nhất, chỗ đó từ sớm trước kia đã trở thành nơi thí luyện của Chấp

Kiếm Cung chúng ta, không cho phép người ngoài bước vào nửa bước, nếu

Chấp Kiếm Giả muốn đi, vậy cần tiêu hao quân công nhất định mới có thể."

"Tốn không ít quân công, bởi vì nơi đó là tẩm cung của một cái mặt trời

Viễn Cổ, đồng thời cũng là nơi cái mặt trời kia vẫn lạc, thi thoảng sẽ có lưu

quang trước khi vẫn lạc của cái mặt trời kia xuất hiện, tràn ra từ trong tuế

nguyệt trường hà, lập lòe ở đó."

"Mỗi một đạo lưu quang trước khi vẫn lạc đều ẩn chứa đạo vận, bản thân nó

lại càng là tài liệu đỉnh giai để luyện khí luyện đan, số lượng rất ít, mỗi một đạo

xuất hiện đều được ghi chép trong hồ sơ."

Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, nhìn như bình tĩnh nhưng trong lòng lại có

từng gợn sóng kịch liệt lên xuống, đây là lần đầu tiên hắn nghe được thông tin

kỹ càng và chi tiết như vậy về Triêu Hà Sơn.

Trần Đình Hào cũng không hỏi tại sao Hứa Thanh lại cảm thấy hứng thú đối

với Triêu Hà Sơn, mà chỉ nhắc nhở một câu.

"Nếu ngươi muốn đi vào Triêu Hà Sơn, vậy phải cố gắng tích lũy quân

công."

Hứa Thanh gật đầu.

Thời gian không lâu sau, trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau thì phi chu

đã bay đến điểm truyền tống trận, theo Tử Huyền Thượng Tiên tiêu sái đi ra,

theo phi chu dừng lại, hơn 100 tu sĩ lần lượt hạ xuống mặt đất.

Trên mặt đất là một tòa truyền tống trận cổ xưa với tạo hình tế đàn, phạm vi

rất lớn, toàn thân là một màu nâu đen, có thể thấy từng đạo vết tích dài giao

thoa, chớp động từng đạo tia sáng giao nhau.

Bốn phía có Chấp Kiếm Giả thủ hộ, hiển nhiên bọn họ cũng quen biết cùng

Trần Đình Hào, sau khi nhìn thấy liền chào hỏi rất vui vẻ, thậm chí còn có mấy

người tiến lên ôm Trần Đình Hào một cái.

Cái loại cảm tình thân thuộc lẫn nhau này, khiến cho Hứa Thanh có thêm

càng nhiều nhận thức hơn nữa về Chấp Kiếm Giả.

Rất nhanh dưới những Chấp Kiếm Giả này an bài, một đoàn người của Liên

Minh Bát Tông đi vào trong truyền tống trận, dưới tia sáng động trời lập lòe,

bọn họ hoàn thành một lần truyền tống cuối cùng trong chuyến đi lần này.

Lúc xuất hiện, đã ở bên ngoài Quận Đô!

Ngay một khắc khi bóng dáng đám người bọn họ xuất hiện, một pho tượng

kinh thiên động địa lập tức chiếu vào trong mắt mọi người.

Đó là pho tượng của Huyền U Cổ Hoàng, mênh mông kinh người, giống

như có thể chống đỡ thiên địa.

Nó quá lớn, so sánh với nó thì mọi người tựu như bụi bặm vậy, thậm chí nếu

là hạng người phàm tục nhìn tới, cho dù có ngẩng đầu lên cũng không thể nhìn

thấy rõ toàn bộ pho tượng.

Nó đứng sừng sững ở trên mặt đất, đỉnh đầu ở bên trên bầu trời, tầng mây

mỏng manh vờn quanh phần eo của nó, tu sĩ cần hết sức giương mắt mới khả

năng miễn cưỡng nhìn xa.

Pho tượng có tạo hình giơ hai tay lên, giống như đang ôm thiên địa, mà giữa

hai tay của pho tượng, thình lình nổi lơ lửng một tòa thành treo lơ lửng ở trên

bầu trời.

Đây, chính là Quận Đô.

Diện tích của tòa thành trì này phải lớn gấp mấy lần thành trì của Liên Minh

Bát Tông, trong đó là vô tận ánh sáng, từng đạo ánh sáng lập lòe hóa thành một

biển ánh sáng.

Bốn phía còn nổi lơ lửng ba tòa cung điện nhỏ hơn một chút.

Mặc dù không to bằng Quận Đô, nhưng nếu đặt bất luận một cái cung điện

nào ở dưới mặt đất, cũng đều không khác gì một con quái vật khổng lồ cả.

Ba cung một thành, rõ ràng hiện ra trong mắt Hứa Thanh, khiến cho tâm

thần của hắn chấn động.

Nhưng thứ càng làm cho trong lòng của hắn dấy lên gợn sóng cực lớn, đó là

mặt đất.

Phía dưới Quận Đô đang treo lơ lửng trên bầu trời, ngay dưới chân của pho

tượng Cổ Hoàng, là một mảnh đất bóng loáng trong như mặt kính, mà bên dưới

mặt kính... Là một tòa ngục giam siêu cấp được xây dựng ở trong lòng đất.

Phía trên ngục giam là mặt đất giống như mặt kính, trạng thái trong suốt,

nếu như đứng ở trên không cúi đầu có thể nhìn thấy trong lòng đất có vô số

tầng, giống như là vực sâu.

Chỗ đó, chính là Hình Ngục Ti theo như lời Trần Đình Hào vừa nói lúc

trước, là tòa ngục giam to lớn nhất trong Phong Hải Quận!

Mà ở giữa tòa ngục giam dưới mặt đất cùng với tòa thành treo ở trên không,

giữa không trung của hai nơi này là một thanh cổ kiếm thanh đồng khổng lồ

đang nổi lơ lửng.

Một thanh kiếm với khí thế mênh mông dồi dào, kinh thiên động địa, kiếm

quang rực rỡ, bát phương đều có thể thấy được.

Thân kiếm có khắc một chữ Nguyên, đây rõ ràng là một thanh kiếm của

Chấp Kiếm Giả.

Nó trôi lơ lửng ở trong hư không, phía trên là thành trì, phía dưới là ngục

giam, thân kiếm chậm rãi chuyển động tràn ra uy áp kinh khủng khó có thể hình

dung.

Trên thủ Quận Đô, dưới trấn Hình Ngục!

Thế này vẫn chưa hết, dưới mặt đất vẫn còn có một khu kiến trúc hấp dẫn

ánh mắt của tất cả mọi người Liên Minh Bát Tông.

Đó là từng tòa Kiếm Các ngũ giác được xây dựng vờn quanh ngục giam!

Những tòa Kiếm Các vờn quanh từng vòng, vị trí cực kỳ chỉnh tề, nhưng

chiều cao lại không đồng nhất, tòa cao nhất sắp tiếp cận độ cao của Quận Đô,

thấp lại chỉ có mấy trượng, cao thấp không đều.

Số lượng rất nhiều, cỡ hơn mười vạn, mỗi một tòa đều cách nhau ngàn

trượng, tạo thành từng vòng từng vòng, không sai biệt lắm hơn mười vòng.

"Những tòa Kiếm Các kia, là khi toàn bộ Chấp Kiếm Giả mới tấn chức tới

Quận Đô ở Phong Hải Quận đưa tin, bỏ xuống linh kiếm của chính mình ở chỗ

này, khiến nó hình thành một tòa Kiếm Các, cũng là chỗ cư trú ngày bình

thường của Chấp Kiếm Giả!"

"Chấp Kiếm Giả không chết, Kiếm Các không tiêu tan, nếu như có người

chết trận, sẽ phải dùng nghi thức đặc biệt, do chấp sự tuyên đọc mới có thể tiêu

tán."

"Hoan nghênh các ngươi đến Quận Đô, đi đến tổng bộ của Chấp Kiếm Giả

trong Phong Hải Quận!"

Trần Đình Hào cười ha ha, cúi đầu về phía mọi người và Hứa Thanh, vốn

định rời đi nhưng gã phát hiện người Liên Minh Bát Tông hình như đang đợi ai

đó, cho nên gã cũng không có rời khỏi mà phụng bồi mọi người cùng nhau chờ

đợi.

Liên Minh Bát Tông hoàn toàn chính xác đang đợi người.

Bọn họ đợi người của phân tông đi tới tiếp đón, một mặt là Tử Huyền

Thượng Tiên đích thân đến, một mặt khác là Quận Đô cũng không phải có thể

tùy ý đến, cần phải có người tiếp dẫn mới có thể.

Nguyên bản dựa theo ước định, người của phân tông phải đến từ sớm rồi

mới đúng, nhưng hôm nay bọn họ đã chờ được một lát, mà vẫn không thấy đệ

tử phân tông xuất hiện.

Trong mắt của Tử Huyền Thượng Tiên lộ ra một tia ánh sáng âm u, nàng đã

dùng ngọc giản truyền âm rồi, nhưng không hề thu được chút hồi âm nào.

"Hẳn là đã xảy ra vấn đề." Ngũ gia đứng bên người Tử Huyền Thượng Tiên

trầm thấp mở miệng.

Tu sĩ đóng giữ phân tông không phải là người có cấp độ lão tổ, cho nên chắc

chắn không thể nào dám để Tử Huyền Thượng Tiên chờ, cũng không có lá gan

này, nhưng đến tận bây giờ lại không hề xuất hiện tiếp đón.

Như vậy, chỉ có một câu giải thích.

Phân tông, đã xảy ra chuyện.

Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, vừa mới đến đã xuất hiện loại chuyện này,

hiển nhiên việc này không thể dùng sự trùng hợp để giải thích nữa rồi.

"Nhằm vào chúng ta?" Hứa Thanh nheo mắt lại, trong mắt đội trưởng cũng

lộ ra ánh sáng âm lãnh, hai người nhìn nhau một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc