Theo danh tiếng của tiệm thuốc lan truyền bên trong thổ thành, sinh ý cũng
đã càng ngày càng tốt hơn, nhất là từ sau khi tu sĩ trung niên kia mua Giải Độc
đan ở nơi đây, bởi vì thành công hóa giải nguy cơ, cho nên cũng càng ngày càng
cung kính đối với Hứa Thanh bên này.
Dưới sự chấn nhiếp của bọn họ, rất nhiều tiểu thế lực không dám trêu chọc
tiệm thuốc, có đám bọn họ che chở, việc mua bán đan dược cũng trở nên vô
cùng thuận lợi, trên cơ bản mỗi ngày đều có thể bán trên trăm khỏa Bạch Đan.
Cũng may là Hứa Thanh tồn kho không ít, thỉnh thoảng cũng sẽ ra tay luyện
chế.
Về phần phương diện thảo dược thì hắn ngoại trừ bản thân tích lũy trong
nhiều năm qua, cũng có thu mua ở bên ngoài.
Mặc dù cũng không có thu được quá nhiều, thế nhưng vị tu sĩ trung niên
Trần Phàm Trác kia thỉnh thoảng sẽ đến, mỗi một lần đều rất là khách khí và
cung kính, đưa tới không ít thảo dược.
Có đôi khi Hứa Thanh không có ở đây, sau khi gã đưa dược thảo tới biết
được cũng không tiện quấy rầy, vì vậy liền chắp tay về phía Linh Nhi liền quay
người rời đi.
Người biết được đúng mực như vậy, khiến cho người ta rất khó nổi lên ác
cảm, giống như lúc này, phía ngoài cửa tiệm, thân ảnh của Trần Phàm Trác lại
lần nữa xuất hiện, gã cũng không ỷ vào thân phận cùng tu vi mà bỏ qua người
xếp hàng bên ngoài, thay vào đó là đứng ở một bên chờ đợi.
Cho đến lúc trống không, gã mới đi vào tiệm thuốc.
"Trần đại thúc." Linh Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy tu sĩ trung niên, tươi cười
chào hỏi.
"Linh Nhi cô nương, đại sư vẫn còn đang luyện đan sao?" Trần Phàm Trác
khách khí mở miệng, xuất ra một cái túi đầy dược thảo, sau khi đặt ở sau quầy
liền quét mắt về phía sau nhà.
Linh Nhi vừa muốn mở miệng, giống như có phát hiện, tấm rèm sau nhà
liền dấy lên, Hứa Thanh đi ra.
"Bái kiến đại sư." Thần sắc của Trần Phàm Trác lập tức nghiêm túc, chắp
tay bái kiến.
Hứa Thanh gật đầu, ánh mắt đảo qua trên người đối phương, nội tâm khẽ
động.
Lần trước đó ở trong cơ thể của Trần Phàm Trác có ẩn độc, mà dựa theo
Giải Độc đan của hắn, bây giờ độc hẳn là đã phải tiêu tán mới đúng, nhưng hôm
nay nhìn qua, chẳng những độc cũ vẫn còn sót lại một ít, mà còn có thêm cả độc
mới.
Hứa Thanh như có điều suy nghĩ, giơ tay phải lên, lấy ra một khỏa Bạch
Đan, đưa tới.
"Ngươi ngậm ở trong miệng, vận hành ngược tu vi một tiểu chu thiên, để
cho đan dược chậm rãi hòa tan."
Trần Phàm Trác khẽ giật mình, gã nghe ra được sự không bình thường từ
trong lời nói của Hứa Thanh, vì vậy chần chờ một chút, tiếp nhận đan dược để
vào trong miệng, dựa theo yêu cầu của Hứa Thanh vận hành tu vi.
Một lát sau, thời điểm đan dược trong miệng gã hoàn toàn hòa tan, khuếch
tán toàn thân, Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.
"Hội tụ tu vi tới ngón trỏ phải, trích ra một giọt máu tươi rơi trên chiếc lá
này."
Hứa Thanh giơ tay lên, lấy ra một cây dược thảo màu vàng, để ở một bên,
sau đó Trần Phàm Trác cũng không chần chờ chút nào, lập tức đâm thủng ngón
trỏ của mình, một giọt máu tươi màu đen lập tức tràn ra từ trong vết thương.
Từng trận mùi khó ngửi khuếch tán, sau khi Trần Phàm Trác ngửi thấy, thần
sắc đại biến, gã vốn cho là độc của mình đã được hóa giải, nhưng bây giờ nhìn
thấy một màn này, vậy mà rõ ràng vẫn còn.
Vì vậy gã cũng không dám khinh thường, liền tranh thủ bôi giọt máu tươi
này lên trên cây thảo dược màu vàng Hứa Thanh đưa ra.
Khi máu đen đụng chạm cùng dược thảo, dược thảo lập tức phát ra âm thanh
xì xì, bay lên một cỗ khói xanh, nhúc nhích trên không trung, mơ hồ còn có một
tiếng gào thét vang vọng truyền vào linh hồn.
Nhìn qua một màn như thế, hai mắt Trần Phàm Trác co rút lại, phất tay bày
ra thái độ bảo hộ bốn phía, hình như không muốn làm cho quỷ dị bên trong làn
khói xanh này ô nhiễm tiệm thuốc.
Động tác này tuy có chút giả, nhưng lại thái độ lộ ra lại rất nghiêm chỉnh.
Hứa Thanh quét mắt nhìn gã một cái, lấy ra một cái bình thuốc trong suốt,
lắc lư một cái sau đó mở ra, đối với mảnh khói xanh kia mà nói, khí tức tràn ra
từ trong bình giống như có sức thu hút mãnh liệt vậy.
Thế nên chỉ trong nháy mắt tiếp theo, đoàn khói xanh này liền bay thẳng đến
bình thuốc trong tay Hứa Thanh, trong chớp mắt liền dung nhập vào trong đó,
sau đó Hứa Thanh liền đậy nắp bình lại, cầm ở trong tay quan sát.
Chỉ thấy khói xanh bên trong bình thuốc không ngừng nhúc nhích ngưng tụ
bên trong khu vực nhỏ hẹp này, cuối cùng thình lình hóa thành một con ngô
công màu xanh.
Bộ dạng rất là dữ tợn, nếu mà cẩn thận nhìn liền có thể phát hiện, con ngô
công được tạo thành này, rõ ràng là vô số tiểu ngô công.
"Đại sư, đây là...." Trần Phàm Trác nhìn thấy mà giật mình, nghĩ đến bên
trong một giọt máu của chính mình, thế mà lại tồn tại vật quỷ dị như thế, khiến
cho gã giờ phút này cảm thấy không rét mà run.
"Đây là hồn của Ngô Hộc Trùng, một loại dược liệu đặc thù không thường
thấy, độc tính tầm thường, tác dụng chính là theo dõi và khóa chặt, cung cấp vị
trí cho người thi pháp, nhưng phối hợp với những phương pháp khác, có thể
luyện chế thành độc cổ."
Hứa Thanh có chút mừng rỡ, hắn không ngờ rằng ở trong nơi này, rõ ràng
có thể tìm tới một loại vật quý trọng được ghi chép ở bên trong Dược Điển của
Bách đại sư, vì vậy liền hài lòng mở miệng.
"Ngươi bị người ta theo dõi, vả lại nhìn hồn của Ngô Hộc Trùng này, người
để mắt tới ngươi, có lẽ cũng cách nơi này không xa."
Trong lúc Hứa Thanh nói, Ngô Công bên trong bình nhỏ màu xanh đột
nhiên trở nên nóng nảy, va chạm với cái bình.
Bình nhỏ lắc lưu kịch liệt, nhưng lại không trốn thoát khỏi bàn tay Hứa
Thanh.
"Hử? Người để mắt tới ngươi, đang ở ngay gần."
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
Sắc mặt Trần Phàm Trác biến hóa, trịnh trọng cúi đầu với Hứa Thanh, tiếp
theo liền quay người đi về phía cửa lớn.
Gã biết rõ đại sư của tiệm thuốc không có nghĩa vụ trợ giúp mình hóa giải
nguy cơ, có thể giải độc cùng với báo cho gã biết những thứ này, đã là nhân
nghĩa.
Nếu như chính mình vẫn còn không biết tốt xấu, cưỡng ép kéo theo đối
phương vào trong ân oán riêng, việc này không phù hợp với nguyên tắc hành
động của gã.
Nghĩ tới đây, gã liền bước nhanh đi tới ngoài cửa, đẩy ra cửa lớn của tiệm
thuốc, đang lúc muốn phóng ra, giọng nói của Hứa Thanh liền vang vọng ngay
phía sau gã.
"Người kia đã đến."