QUANG ÂM CHI NGOẠI

Tiếng chuông cũng không lâu lắm, chỉ vang lên ba tiếng là kết thúc.

"Chỉ có ba tiếng!"

Trên phi chu, đội trưởng đã mặc lên mình một bộ quan phục Chấp Kiếm Giả

từ sớm, uy phong lừng lẫy đứng ở phía trước, ngạo nghễ mở miệng.

Y chắp tay ra sau lưng, bộ dáng vô cùng đắc ý, chỉ là ở sâu trong mắt vẫn

mơ hồ cất giấu một tia chột dạ và căng thẳng.

Hứa Thanh cũng tương tự bị bắt đổi thành bộ quan phục của Chấp Kiếm

Giả, giờ phút này hắn cũng không hề quan tâm tới tiếng chuông, mà cúi đầu

quan sát bộ quan phục của mình.

Quan phục của Chấp Kiếm Giả khác với đạo bào, cổ áo dài cao đến tai, cổ

tay áo cụp xuống, một thân màu trắng làm chủ đạo, kèm theo từng đám hoa văn

lửa đỏ.

Những hoa văn này ngầm ẩn chứ không hề rõ ràng, chỉ khi ở dưới ánh mặt

trời mới như ẩn như hiện tràn ngập hơn phân nửa quan phục, dưới liền với tay

áo, trên liền với cổ áo, hình thành một mảnh lửa bốc cháy.

Theo gió thổi qua, quan phục trùng điệp tung bay, khiến cho ngọn lửa tựa

như lay động, hừng hực thiêu đốt.

Phía sau còn có áo choàng, được dải lụa đỏ thẫm thắt ở trên vai, phấp phới

sau lưng, ào ào bay theo gió.

Kể từ đó, chợt nhìn thì bộ quan phục này lấy màu trắng là chủ yếu, nhưng

thực ra lại ẩn chứa ngọn lửa, tổng thể nhìn qua liền thấy vừa ưu nhã lại không

thiếu đi sự oai hùng, nhất là khi Hứa Thanh mặc ở trên người, khiến cho trong

mắt từng nữ đệ tử trong phi chu đều lộ ra dị sắc, liên tiếp liếc mắt nhìn qua.

Mắt của Ngôn Ngôn lại càng híp thành hình trăng lưỡi liềm, đứng bên cạnh

Hứa Thanh, nâng cao bộ ngực nhỏ, bộ dáng rất tự hào.

"Cái gì mà chỉ có ba tiếng, lúc lão phu trở về còn không có tiếng chuông

vang, Nhị Ngưu, da của ngươi lại ngứa rồi đúng không?" Trong khi Hứa Thanh

xem xét áo bào của mình, giọng nói của lão tổ Huyết Luyện Tử nhàn nhạt

truyền đến.

Đội trưởng giật mình một cái, quay đầu hiện ra vẻ mặt nịnh nọt, không còn

chút khí chất nào, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Huyết Luyện Tử.

"Đệ tử thỉnh an lão tổ."

Huyết Luyện Tử hừ một tiếng, đi tới bên cạnh Hứa Thanh, trong mắt mang

theo vẻ tán thưởng nồng đậm.

Thần sắc Hứa Thanh trở nên cung kính, xoay người bái kiến.

"Không nên nghe đại sư huynh của ngươi nói lung tung, A Thanh, dựa theo

lễ nghi nhân tộc, âm thanh chuông vang đại biểu ý nghĩa không giống nhau, các

ngươi cũng không nên chú ý tới cái này quá nhiều, chỉ cần biết như vậy là được,

chuông vang của tông môn, nhiều nhất vang hai mươi mốt lần, biết như vậy là

đủ rồi."

"Vì sao vậy?" Đội trưởng ở bên tò mò hỏi.

Huyết Luyện Tử không thèm quan tâm đến y, hòa ái nhìn Hứa Thanh.

"A Thanh, sau khi trở lại tông môn, ngươi có thể tu chỉnh 3 tháng, sau 3

tháng sẽ phải đi xa nhà rồi, đến lúc đó sư tổ sẽ tặng bảo bối cho ngươi."

Nói xong, không đợi đội trưởng mở miệng, Huyết Luyện Tử quay đầu trừng

mắt với đội trưởng, khiển trách y.

"Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, gắng mà học hỏi sư đệ của ngươi một

chút, đừng có cả ngày hồ đồ như trước nữa, khi còn ở bên trong tông môn thì

cũng đành, một khi đi qua Phong Hải Quận, ta sợ ngươi sẽ bị một đám người

đánh vỡ phong ấn, đến lúc đó bọn họ không đánh chết được ngươi, nhưng chính

ngươi liền tự giết chết bản thân mình."

"Lão tổ, tạm thời chưa nói tới Phong Hải Quận, một kiếp nạn trước mắt ta

còn không biết làm sao để vượt qua nữa....." Đội trưởng thở dài, trơ mắt nhìn

lão tổ.

Lão tổ hừ một tiếng, vừa muốn mở miệng, nhưng vào lúc này theo phi chu

tới gần Liên Minh Bát Tông, bên trong Liên Minh Bát Tông lập tức xuất hiện

từng đạo thân ảnh bay ra, bay thẳng đến gần phi chu.

Người đến không chỉ là Thất Huyết Đồng, mà cả tám tông môn đều có

người đến, dẫu sao thì lần này tám tông đều có đệ tử trở về.

Mặc dù không có trở thành Chấp Kiếm Giả, nhưng cũng đều trải qua thí

luyện, được mở rộng tầm mắt, cũng là một chuyến đi bất phàm.

Chỉ là ngoại trừ Thất Huyết Đồng là Thất gia đích thân nghênh đón ra,

những tông khác đều là trưởng lão tới đây.

Nhưng tràng cảnh vẫn rất long trọng, dưới vô số âm thanh chúc mừng, bên

trong Thất Huyết Đồng còn có một buổi lễ long trọng hơn chuyên môn tổ chức

cho Hứa Thanh cùng đội trưởng, cho nên trong dư âm của tiếng chuông vang,

một đoàn người rất nhanh trở về trong liên minh, về tới sơn môn Thất Huyết

Đồng.

Một khắc trở về, hơn phân nửa đệ tử Thất Huyết Đồng đều đã trình diện,

đồng loạt cúi đầu dưới bầu trời, thanh thế to lớn.

Trong vô số ánh mắt hâm mộ của các đệ tử, tinh thần đội trưởng vô cùng

phấn chấn, nhất là khi y chú ý Tử Huyền Thượng Tiên không hề xuất hiện, vì

vậy liền nhẹ nhàng thở ra.

Đồng thời thân ảnh của Minh chủ Liên Minh Bát Tông cũng huyễn hóa hiện

ra ở trên bầu trời, sắc mặt rất là ôn hòa, truyền ra pháp chỉ.

"Ban thưởng Hứa Thanh và Trần Nhị Ngưu, thân phận Đạo Tử của Liên

Minh Bát Tông!"

Đây cũng là sự tình xứng đáng, dẫu sao bọn họ cũng đã trở thành Chấp

Kiếm Giả, với cả lần này Liên Minh Bát Tông cũng đã đạt được rất nhiều sự

chú ý, trong ba danh ngạch Chấp Kiếm Giả, Liên Minh Bát Tông đã chiếm cứ

hai chỗ.

Loại việc này trước giờ vẫn chưa từng xuất hiện qua, trước kia tối đa cũng

chỉ đạt được một vị trí mà thôi.

Cho nên ban thưởng Đạo Tử là điều cần thiết.

Đây chính là đạo lý đối nhân xử thế, cũng là làm cho Thất Huyết Đồng nhìn,

làm cho Chấp Kiếm Đình nhìn, cũng là làm cho toàn bộ Chấp Kiếm Giả tương

lai trong tông môn nhìn.

Cái này không hề liên quan tới lập trường và tâm tư, thân là Minh chủ của

liên minh, người có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng gã không nhiều lắm,

nhưng khi gã làm việc thì bốn bề luôn luôn an tĩnh không phản đối.

Vì vậy sau khi tuyên bố thân phận Đạo Tử, Thất Huyết Đồng liền tưng bưng

náo nhiệt mở tiệc, cũng có những đệ tử các tông khác tới tặng lễ vật, yến hội

kéo dài cả một ngày.

Trong ngày này, đội trưởng đứng ra xã giao với các phương tới tặng quà, vô

cùng thành thạo, thì thoảng lại nói khoác vài câu.

"Ta nói với các ngươi, trong Thái Sơ Ly U Thành, một màn tự vấn lương

tâm của ta và A Thanh đều tạo ra ánh sáng trước đó chưa từng có, nếu hai

chúng ta đứng chung vào một chỗ, liền tạo thành ánh sáng vượt hơn vạn

trượng!"

Hứa Thanh ở xa xa nghe thấy, nhưng cũng không để ở trong lòng, giờ phút

này Hoàng Nham đang đứng ở trước mặt hắn, vẻ mặt cảm khái.

"Hứa Thanh, nhoáng một cái đã qua mấy năm, bây giờ ngươi đã là Chấp

Kiếm Giả rồi."

"Haiz, ta thì vẫn còn chưa có thích ứng với Nghênh Hoàng Châu, ta cũng đã

khuyên bảo sư tỷ, chúng ta dự định sẽ ly khai Nghênh Hoàng Châu, đúng lúc sư

tỷ cũng đi thay phiên công việc, về sau chúng ta sẽ gặp nhau ở Nam Hoàng

Châu."

Lúc trước Hứa Thanh đã nghe Hoàng Nham nói nhiều lần rằng y không

thích Nghênh Hoàng Châu, giờ phút này nghe xong cũng không tiện khuyên

bảo, chỉ nhẹ gật đầu, dưới yêu cầu của Hoàng Nham, hắn liền kể một chút về

việc xảy ra trên Tam Linh Trấn Đạo Sơn.

Hoàng Nham tựa hồ rất có hứng thú với việc này.

Thời gian chậm rãi trôi qua, hoàng hôn dần dần đến, yến hội cũng tới gần

thời điểm kết thúc, Hứa Thanh dự định đi một chuyến ra phía sau núi, tế bái Lục

gia một chút.

Nhưng ngay khi yến hội sắp kết thúc, khi hắn chuẩn bị rời đi, liền có ngoài ý

muốn xuất hiện.

Bình luận

Truyện đang đọc