Hứa Thanh có chút lờ mờ.
Hắn đi theo Thất gia vào trong rừng.
Rõ ràng Thất gia nói có bàn cờ chưa chơi xong, nhưng trên đường trở về lại
không hề sốt ruột, mà bộ dáng rất nhàn nhã tự tại đi ở phía trước.
Nhưng mà mỗi khi bước ra một bước thì phạm vi đều rất xa, Hứa Thanh
cũng theo con đường này dẫn dắt, không ngừng xuyên thẳng qua khu rừng.
Hứa Thanh nhìn bóng lưng Thất gia, trong đầu hiện lại cảnh đối phương vừa
phất phất tay, ba tên hộ pháp Kim Đan của Lăng Vân Kiếm tông liền tử vong,
một màn này khiến cho hắn cảm thấy có chút không chân thực.
Vì vậy chỉ có thể trầm mặc.
"Việc Bách đại sư, ngươi làm vô cùng tốt." Một lát sau, Thất gia đi ở phía
trước bỗng truyền ra âm thanh nhàn nhạt.
"Là ta nên làm." Hứa Thanh thấp giọng mở miệng.
"Việc của Hải Thi tộc ngươi cũng làm không tệ."
"Là đội…Đại điện hạ làm." Hứa Thanh chần chờ một chút để chọn từ ngữ
và xưng hô thích hợp.
"Việc của Dạ Cưu cũng làm rất được."
"Tận tâm mà thôi." Hứa Thanh cúi đầu.
"Nhưng việc Thánh Quân Tử lần này, ngươi làm lỗ mãng." Trong lúc Thất
gia nói ra những lời này, phía trước hai người mơ hồ xuất hiện phế tích một tòa
thành trì, chính là tòa thành phế tích mà Hứa Thanh giao chiến cùng Thánh
Quân Tử.
Hứa Thanh không nói chuyện.
"Đáng lẽ ngươi nên hô hào thêm lão Đại lão Nhị lão Tam, cùng nhau đi giết
chết gã, như vậy thì ngươi cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy."
Trong giọng Thất gia mang theo một chút bất mãn.
Hứa Thanh nghe vậy trầm ngâm một phen, hắn cảm thấy lời Thất gia nói rất
có đạo lý, vì vậy nhẹ gật đầu.
Mắt thấy Hứa Thanh biết điều như vậy, Thất gia rất vui vẻ quay người nhìn
Hứa Thanh, trong mắt lộ ra tán thưởng.
"Tới gần một chút, không phải ngươi không sợ trời không sợ đất sao, cách
ta xa như vậy làm gì."
Hứa Thanh do dự, chậm rãi đến gần đứng ở bên người Thất gia.
Thất gia nhìn thân thể Hứa Thanh một chút, trong mắt có chút hồi ức, trong
đầu hiện ra hình ảnh doanh địa thập hoang giả lúc trước, một thân ảnh gầy nhỏ
sau khi đổi một bộ quần áo mới, mặc lên liền cẩn thận tránh đi những chỗ bùn
đất dơ bẩn, Thất gia nở nụ cười.
"Cao hơn so với lúc ấy nhiều rồi."
Hứa Thanh chợt ngẩng đầu, trong lòng đã mơ hồ đã có đáp án.
Thất gia không nói tiếp cái này, mang theo Hứa Thanh đi vào tòa phế tích
phía trước, Hứa Thanh cũng không hỏi câu nào mà chỉ lặng lẽ đi theo.
Từ xa nhìn lại, một già một trẻ đi vào trong tòa phế tích hoang vu, ánh mặt
trời mờ nhạt chiếu tới nơi đây, khiến cho bọn họ giống như đang đi lại trong tuế
nguyệt.
"Đây là một tòa cổ thành chứng kiến lịch sử, cũng bị chôn xuống trong lịch
sử."
Giọng nói của Thất gia vang vọng ra bên trong tòa thành trì cổ xưa này, bên
trong còn mang theo một chút mờ mịt, như là tiếng sáo xa xôi.
Hứa Thanh nhìn Thất gia, chờ đợi câu tiếp theo.
"Tòa thành này, là một tòa phủ đệ Thái Tử của Tử Thanh thượng quốc,
trong truyền thuyết, năm đó vị Thái Tử của Tử Thanh thượng quốc này là một
thiên tài tuyệt luân động trời, được vinh dự phong là nhân tài kiệt xuất đệ nhất
của nhân tộc trước khi nửa khuôn mặt Thần Linh phủ xuống."
"Nghe nói vị Thái Tử của Tử Thanh thượng quốc này quả thực có tư chất
tuyệt thế, có truyền thừa huyết mạch của Cổ Hoàng cùng Chúa Tể, cũng đã trấn
áp cả một cái thời đại."
"Còn có người nói, người này tuân theo vận khí của nhân tộc mà sinh, lúc
mới sinh ra trên trời còn hiển điềm lành, biến ảo thành chín con Kim Long,
nương theo cả đời."
"Cũng có người nói, Thái Tử này là một lần tự cứu của cả thế giới đại lục
Vọng Cổ mênh mông này, hội tụ lực lượng của cả thế giới, chỉ vì để cho Thái
Tử có thể phủ xuống thiên địa."
"Trên sử sách ghi chép, một khắc Thái Tử sinh ra, toàn bộ cấm địa trong đại
lục Vọng Cổ đều truyền ra tiếng kêu rên, có dòng máu khác thường chảy ra, lan
tràn đến bên ngoài từng cái cấm địa."
"Còn có người nói, Thái Tử cả đời trải qua năm lần Thần Linh mở mắt mà
không chết, đã lấy được Thần Linh chúc phúc."
"Ngay cả thánh địa cũng đều bị kinh động, mấy lần đến đây tiếp đón nhưng
đều bị Thái Tử cự tuyệt."
"Mà một người nhân tộc tuyệt thế như vậy, cuối cùng lại chết trận trên đất
Tử Thanh thượng quốc, nghe nói vạn tộc tham dự đánh chết lúc trước, đều được
coi là hạng người kinh người."
Hứa Thanh nghe đến đây thì tâm thần liền nổi lên từng trận chấn động, hắn
cảm thấy chuyện này và Tử Thanh thượng quốc mà hắn đã biết có vẻ không
giống nhau, hắn từng biết là do tám tộc phản loạn khiến cho huyết mạch Hoàng
tộc bị cướp đoạt, sau đó Tử Thanh tiêu tán, liền có tám tộc trong Tử Thổ.
Nhìn thấy vẻ mặt Hứa Thanh mờ mịt, Thất gia cười một cái.
"Cái ta nói không phải là Tử Thanh của Nam Hoàng Châu, mà là Tử Thanh
thượng quốc ẩn ở trong lịch sử Huyền U, là Tử Thanh thượng quốc chân chính
có khả năng nhất thống Vọng Cổ, đáng tiếc bây giờ người biết được việc này đã
là phượng mao lân giác, vạn tộc bao gồm cả nhân tộc, chủ động hoặc bị động
đều đã xóa đi đoạn lịch sử này rồi, không còn người nhắc lại."
"Về phần tám tộc trong Tử Thổ, thứ bọn họ phá vỡ chỉ là Tử Thanh yếu ớt
nhỏ bé còn sót lại sau khi đã trải qua một số năm, sau đó miễn cưỡng hình thành
một tiểu quốc mà thôi."
Hứa Thanh thở sâu.
"Nhưng mà nhắc tới cũng trùng hợp, người Thái Tử tuyệt thế của Tử Thanh
thượng quốc năm đó, chính là chết trên chiến trường ở Nam Hoàng Châu này,
mà nơi Thái Tử tử vong, vô số năm sau đã có một tòa thành nhỏ, tòa thành kia ở
11 năm trước khi Thần Linh mở mắt, toàn thành đã biến mất."
"Có người nói, đó là nguyền rủa của Thái Tử."
Hứa Thanh trầm mặc, tia sáng trong mắt lóe lên và không nói một lời.
Thời gian không lâu bọn họ đã tới đạo miếu trong phế tích, lúc này nơi đây
đã trở thành một mảnh hỗn độn, đầy đất đều dấu vết kịch liệt chiến đấu để lại,
sau khi nhìn qua nơi đây thì Hứa Thanh nhìn về Thất gia.
"Không phải có người nói ngươi thiếu khuyết pháp thuật thần thông sao,
nhanh cảm ngộ đi, nhanh lên, ta còn muốn trở về đánh cờ nữa." Thất gia gõ đầu
Hứa Thanh.
Trái tim Hứa Thanh như bị đập mạnh một cú, những lời này là Thánh Quân
Tử nói với hắn trong lúc giao chiến, vì vậy Hứa Thanh liếc mắt nhìn Thất gia
một cái sau đó liền nhẹ gật đầu, đi vào trong đạo miếu nhìn qua pho tượng trong
đó, hắn khoanh chân ngồi xuống lặng lẽ ngóng nhìn.
Sau một lúc lâu hắn lại đứng lên, nhìn ra Thất gia phía ngoài.
"Thế nào?" Thất gia hỏi.
"Ban ngày không cảm ngộ được, cần ánh trăng." Hứa Thanh do dự một
chút, nói rõ.
Thất gia thì thầm một câu mà Hứa Thanh nghe không rõ, sau đó lão liền
vung tay lên, bầu trời trên đạo miếu lập tức tràn ngập mây mù, trong chốc lát
mây đen lượn lờ che đậy ánh mặt trời, che đậy bát phương khiến cho trung tâm
tính từ đạo miếu, cả phiến khu vực này bỗng trở thành một mảnh đen nhánh.
Càng là trong không gian đen nhánh này, trong đám mây đen bỗng xuất hiện
một cái gương, trong cái gương lại có ánh trăng, theo mặt kính chuyển động thì
một chùm ánh trăng hạ xuống chiếu rọi xuống bên trên đạo miếu, rơi vào trong
tượng Thần.
Trong nháy mắt tiếp theo, bốn phía quanh tượng Thần lại hình thành từng
trận đao ảnh.