QUANG ÂM CHI NGOẠI

Về phần Thanh Cầm, nó ẩn mình nằm ở bên trong những đám mây, ánh mắt

nhìn về phía Nam Hoàng Châu.

"Có nên đi gặp đại ca hay không?"

Trên vùng đất, Tử Huyền nhìn qua Hứa Thanh và mọi người đi xa, nàng biết

bọn họ vừa mới trở về, có quá nhiều việc cần hoàn thành, giờ không phải lúc

mình đi qua.

Tử Huyền tâm tình vui sướng, trong khi đang muốn quay về Huyền U tông,

ánh mắt khẽ đảo qua Minh chủ một bên, trông thấy sự phức tạp trong mắt đối

phương, vì vậy khẽ cười một tiếng, hóa thành cầu vồng rời đi.

Mặc dù không nói một câu nào, nhưng một tiếng cười khẽ này, không thể

nghi ngờ rằng đã biểu lộ tất cả hàm nghĩa.

Minh chủ của Liên Minh Bát Tông trầm mặc, tiếng cười kia vang vọng bên

trong tinh thần của gã, rất là chói tai, khiến cho cảm xúc phức tạp gã vừa đè

xuống, lại lần nữa hiện lên.

Sau một lúc lâu, Minh chủ của Liên Minh Bát Tông nhắm mắt lại, lúc lần

nữa mở ra, lại trở nên ôn hòa như trước.

Gã muốn bảo trì cái thiết lập này của mình.

Dẫu sao từ đầu đến cuối, nhìn từ mặt ngoài thì gã đều không trực tiếp lộ ra

ác ý đối với Hứa Thanh cùng với Thất Huyết Đồng.

Cho nên, bảo trì vẻ ôn hòa, đây là bố cục cơ bản của gã.

Đây cũng là một loại hình thức biểu hiện nhân tính.

Thật ra trên thế gian này rất nhiều cái ác đều đang ẩn trong lòng, về phần có

thể ẩn tàng bao lâu, phải xem hoàn cảnh bên ngoài có hội đủ điều kiện để phóng

thích hay không.

Có người có thể ẩn tàng vài năm, có lẽ có người có thể ẩn tàng cả một cuộc

đời, thậm chí ẩn tàng đến khi chết.

Nhưng mà không biết vị Minh chủ của Liên Minh Bát Tông này, có thể ẩn

tàng bao lâu.



Giờ khắc này bên trong Thất Huyết Đồng, Hứa Thanh đang châm trà cho

lão tổ Huyết Luyện Tử.

Thương thế của Huyết Luyện Tử vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cảm xúc

chấn động hôm nay khiến cho vẻ mặt màu đỏ của lão thoải mái vô cùng, mặc dù

thỉnh thoảng sẽ truyền ra tiếng ho khan, nhưng phấn khởi như hôm nay, đã thật

lâu chưa từng có rồi.

"Tốt tốt tốt!"

Nhìn qua Hứa Thanh châm trà, Huyết Luyện Tử cười to tiếp nhận, uống một

hớp, không một giọt dư thừa, trong mắt lộ ra nồng đậm vui mừng và tán thưởng,

lớn tiếng mở miệng.

"Tiểu Thất, đồ đệ này ngươi nhận rất tốt, nếu như không có người đồ đệ này,

ngươi cũng không làm được Quận Thừa, cũng coi như ngươi là mượn ánh sáng

của đồ đệ mình."

Thất gia đứng ở một bên, nghe vậy liền tự hào.

"Cho nên, ta khuyên ngươi nhanh chóng khai trừ những tên khác ra khỏi sư

môn, chỉ lưu lại lão Tứ và lão Nhị là đủ rồi."

"Lão Đại và lão Tam, hai tên vô dụng này, nhìn thấy là chướng mắt."

Hứa Thanh cúi đầu không nói chuyện, hắn đã nghe qua những lời này quá

nhiều lần từ trong miệng Huyết Luyện Tử.

"Lão tổ nói có lý, sau khi trở về ta sẽ suy nghĩ về việc này." Thất gia gật đầu

cười mở miệng, lại nói tiếp.

"Lão tổ, việc ta nói cùng ngài lúc trước sao rồi?"

"Ta sẽ không đi đâu, nhưng ta sẽ hỗ trợ ngươi dời Thất Huyết Đồng đến

Quận Đô." Huyết Luyện Tử đặt chén trà xuống, nhìn Thất gia, trong thần sắc

mang theo cảm khái.

"Thất Huyết Đồng phát triển tới một bước ngày hôm nay cũng không dễ

dàng gì, những năm này ta đã thấy qua đài cao, thấy qua đỉnh núi sụp đổ, rất

nhiều chuyện chúng ta nhất định phải phòng ngừa chu đáo, sống yên ổn phải

nghĩ đến ngày gian nguy."

"Nam Hoàng Châu, chính là căn cơ đầu tiên của chúng ta, có Nhị nha đầu

nhà ngươi ở đó ta liền yên tâm."

"Nhưng Nghênh Hoàng Châu này, không thể không có ai tọa trấn, đây là căn

cơ thứ hai của Thất Huyết Đồng chúng ta, cũng là một tầng bảo hộ."

"Quận Đô, là cái căn cơ thứ ba do sư đồ các ngươi khai mở ra."

"Kể từ đó, một khi tương lai xảy ra vấn đề, Nghênh Hoàng Châu này sẽ là

đường lui của các ngươi, mà Nam Hoàng Châu cũng là đường lui của các

ngươi."

"Chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ cơ nghiệp của Thất Huyết Đồng ta, vĩnh

hằng trường tồn."

Ánh mắt thâm sâu cùng lịch duyệt của Huyết Luyện Tử, khiến cho vấn đề

mà lão nhìn thấy, lấy ổn trọng là yếu tố đầu tiên.

Thất gia lại không đồng ý đối với cái nhận thức này.

Mắt thấy hai vị lão nhân vẫn muốn tiếp tục câu thông, Hứa Thanh đứng dậy

cáo từ, rời khỏi đại điện sau đó hắn đi tới bên trong sơn môn quen thuộc, trên

đường cũng gặp phải một số đồng môn trước kia.

Từng người nhìn thấy hắn, thần sắc đều khó nén vẻ kích động, chắp tay bái

kiến từ xa.

Nhìn qua những thứ này, Hứa Thanh quay đầu nhìn về sau lưng.

Phía sau ngoài trăm trượng, tiểu tử câm đang đứng ở nơi đó, không hề

chuyển mắt nhìn qua Hứa Thanh, tương tự như trước kia, mỗi một lần Hứa

Thanh trở về là y cũng sẽ xuất hiện, lặng lẽ thủ hộ hắn.

Hứa Thanh nhẹ gật đầu, quay người đi về phía khu mộ của Lục gia, rất

nhanh đã đến, nhìn mộ bia Lục gia, trong đầu Hứa Thanh hiện ra giọng nói và

dáng điệu của Lục gia.

Sau một lúc lâu, hắn lấy ra một bầu rượu, đổ xuống trên phần mộ.

"Lục gia, Dạ Cưu đã chết."

Hứa Thanh nhẹ giọng mở miệng.

"Đáng tiếc đầu lâu của gã đã vỡ thành máu vụn, không cách nào mang về."

"Nhưng không sao cả, tương lai ta nhất định sẽ đảm bảo đầu của Tử Thanh

thật tốt, tranh thủ có thể mang về nguyên vẹn."

Hứa Thanh thì thào, lưu lại trước mộ Lục gia rất lâu, tiểu bạch xà cũng chui

ra từ ống tay áo, bò tới trên cổ Hứa Thanh, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hứa

Thanh, giống như đang trấn an hắn.

Cho đến khi chân trời hiện lên ánh nắng chiều, Hứa Thanh đứng lên, cúi đầu

rời đi.

Khi đi trên bậc núi tông môn, hắn nhìn thấy một người quen.

Đó là một nữ tử tầm 20 tuổi, mặc đạo bào màu da cam, tướng mạo xinh đẹp

tuyệt trần, trên người tản ra từng trận đan hương thơm ngát, chỉ là vẻ mặt có

chút cô đơn, giống như có rất nhiều nỗi niềm chồng chất trong lòng, không cách

nào tiêu tán.

Sau khi nhìn thấy Hứa Thanh, nàng rõ ràng có chút mất tự nhiên.

"Hứa... Hứa Thanh sư huynh."

Bình luận

Truyện đang đọc